Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 216: Nạn châu chấu muốn tới
Cập nhật lúc: 2025-11-09 03:31:08
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu thôi ! Đừng tâng bốc nữa. Cậu về nghĩ cho kỹ . Giờ dựa cũng chẳng gì. đây nửa sống nửa c.h.ế.t, dậy còn nổi, cổng sân cũng . Cậu về . Xem vận động bao nhiêu , xem lên trấn mua ít t.h.u.ố.c diệt châu chấu .” Tần Chấn Bân bực bội với Với Đại Khang.
“Vậy về đây.” Với Đại Khang chẳng nhận kế sách gì ho mà cũng chẳng sắc mặt , đành lủi thủi về.
Với Đại Khang , Tần Chấn Bân liền tức tối mắng, “Bọn huyện trấn đang cái trò gì ? Gặp sâu bệnh thì bảo bắt! Năm nay hoa màu mà ăn sạch thật thì nửa năm , tất cả chỉ nước uống gió tây bắc.”
“Ôi chao, đội trưởng , ông đừng sốt ruột quá. Sẽ cách thôi.” Thẩm Hồng Mai thấy Tần Chấn Bân tức đến đau cả gan, vội vàng an ủi.
“Còn cách nào nữa?”
“Chú Tần, chú quên cháu ? Cháu về đây. Chú cần sầu nữa.” Tần Du với Tần Chấn Bân.
Tần Chấn Bân chợt phấn chấn, hỏi, “Cháu cách ?”
“Cháu cách. Mà còn là cách nữa. Đảm bảo hoa màu công xã chúng châu chấu xâm hại. Chỉ là, giờ cháu về nhà .”
Một tuần về.
Mạ trong công xã cứ vù vù lớn lên, cắm rễ chắc, từng mảng từng mảng, đung đưa làn sóng xanh mướt trong gió nhẹ.
Ngoài ruộng mạ, là vịt của cô.
Cũng gần đến lúc .
Sau khi gieo cấy xong chừng nửa tháng, châu chấu sẽ tới.
Tần Du đến bờ ruộng, đám mạ ngoài ruộng và cỏ dại bờ, tất cả đều nguyên vẹn, xanh mơn mởn, điều nghĩa là thời đại châu chấu ở công xã họ vẫn đến.
“Cách em , là đàn vịt em nuôi?” Cố Cẩn lưng Tần Du, khóe miệng nhếch, giọng trầm thấp mang theo ý .
Tần Du đột ngột đầu, kinh ngạc Cố Cẩn, “Sao ?”
“Vừa từ nhà đội trưởng là chạy ngay ruộng xem vịt, thế mà còn ?” Cố Cẩn hỏi vặn .
Hỏi xong, còn ném cho Tần Du một ánh mắt miệt thị kiểu “tự nghĩ xem, mỗi chuyện đó mà cũng hiểu”.
“Nạn châu chấu ở công xã mãi xuất hiện, em đoán là do đàn vịt của chúng chạy ngoài. Vừa về xã viên , từ lúc chúng , đàn vịt về chuồng nào.” Tần Du vẻ phỏng đoán.
Cô vờ như gì về nạn châu chấu, nếu để cô sớm châu chấu sẽ đến, khéo coi thành kẻ dị hợm.
“Cũng lý.” Thấy bộ dạng đoán già đoán non nghiêm túc của Tần Du, Cố Cẩn thấy buồn .
Vịt con lớn, nếu ngoài ruộng ấu trùng châu chấu, vặn thể ăn sạch.
Mà bọn họ nuôi tới hơn 400 con vịt, quy mô cực lớn, khắp các thửa ruộng núi đều là vịt.
Đám vịt ngày nào cũng thả rông, sâu là chạy tới đó, đối phó với châu chấu trong công xã chắc thành vấn đề.
Cố Cẩn sâu đôi mắt đang dừng ở cánh đồng tít tắp của cô gái nhỏ, mặt cô một sự bình tĩnh thong dong như rõ sự, rốt cuộc là cô nạn châu chấu sẽ đến, là mèo mù vớ cá rán, mới nuôi nhiều vịt như ?
Nói cô dự mưu, thì rõ ràng là . Mấy ngày đó, cứ vịt là cô chạy tới đó mua. Chỉ hận thể mua sạch vịt trong cả huyện.
Nói cô dự mưu, một suốt ngày quanh quẩn trong sân, suốt ngày nuôi heo, thể đoán thiên tai tương lai?
Nếu cô thể tránh tai họa, thì việc đầu tiên tránh chính là tố cáo đầu cơ trục lợi.
“Chị Tần Du, chị Tần Du! Chị về !” Xa xa, một giọng non nớt vọng tới, Tần Tiểu Giang đầu đội một tàu lá sen lớn, tay cầm một cành liễu, nhảy reo chạy tới.
“Thằng nhóc ! Kích động quá nhỉ.” Bộ dạng nhảy nhót vui sướng của Tần Tiểu Giang khiến Tần Du cảm thấy chào đón nồng nhiệt.
“Anh rể!” Tuần , Cố Cẩn chở nó bằng xe đạp, lúc thả xuống còn cho nó một đồng, Tần Tiểu Giang giờ gọi Cố Cẩn, cái miệng ngọt thể tả.
“Không tồi!” Cố Cẩn mặt gợn sóng, nhưng Tần Tiểu Giang càng thấy thuận mắt.
Thím Xuân thì độc địa, mà khó khăn lắm mới nuôi một đứa trẻ coi như lương thiện.
“Chị ở nhà. Là em giúp chị trông vịt ?” Tần Du xoa đầu Tần Tiểu Giang, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-216-nan-chau-chau-muon-toi.html.]
“Chứ còn gì nữa! mà, đám vịt lời em! Tối đến em lùa chúng về chuồng, chúng nó đều về. Sau em cũng hết cách, đành để chúng nó biến thành vịt hoang, ngủ đêm ngoài ruộng.” Tần Tiểu Giang ủ rũ .
“Chúng nó lời em là bình thường. Chị ở nhà, em ngày nào cũng trông vịt là giỏi lắm . Em ăn gì, chị cho em ăn.”
“Em ăn gì cũng ! Chỉ là cái việc chăn vịt , em thấy lắm. Hai , trong công xã nhiều đến trộm vịt lắm. Em chỉ lơ đễnh một cái là họ trộm mất một con. Mất bao nhiêu vịt , em .” Tần Tiểu Giang buồn bã .
Tần Du nheo mắt , đây chính là bản tính con .
Vịt là cô đòi nuôi, Tần Chấn Bân thì hết lòng ủng hộ.
Cô bắt , Tần Chấn Bân mất chức, đều nghĩ đám vịt ai cần nữa?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Với Đại Khang quan tâm ?” Tần Du hỏi.
“Ổng vịt ăn lương thực! Lương thực trong công xã ăn còn thiếu, lấy lương thực cho vịt? Lương thực còn tiếc, gì đến thức ăn chăn nuôi chị lúc .” Tần Tiểu Giang bĩu môi.
Với Đại Khang quả nhiên trông cậy , họ ở nhà, ngày nào cũng bận nghĩ cách đạp họ xuống, đạp Tần Chấn Bân xuống, để thuận lợi lên trấn quan, chắc chắn thời gian quản lý đám vịt .
“Vậy heo ở trại lợn thì ?” Tần Du hỏi.
“Không ai dám lên trại lợn. Họ lão Vương c.h.ế.t ở đó, ngày nào cũng hiện hồn về quỷ, kéo treo cổ, ai cũng dám lên. Với Đại Khang bảo bà Trần suốt ngày con trai đ.á.n.h cho ăn.” “Lưng bà Trần còng cả , mỗi chỉ vác một ít cỏ lợn lên thôi.” Tần Tiểu Giang trả lời.
Tần Du hiểu .
Vịt cô nuôi, heo cô nuôi, trong thời gian cô ở nhà, tất cả đều giống như cô, hắt hủi.
Vịt còn ở ngoài ruộng, việc đầu tiên cần là kiểm kê lượng vịt.
Nếu lượng thiếu hụt quá lớn, cô tìm cho bằng những con vịt mất.
“Cố Cẩn, lát nữa giúp em thổi một khúc, em dùng thức ăn cho vịt dụ chúng, Tần Tiểu Giang em ở đằng lùa. Ba chúng hợp tác, cùng lùa vịt về nhà .”
Cố Cẩn gật đầu.
Ngắt một chiếc lá cây bên cạnh, bắt đầu chậm rãi thổi.
Tần Du nhanh chóng về nhà dùng hạt kê, cám trộn với ít thức ăn chăn nuôi còn , “Cạc cạc cạc cạc cạc…” gọi vịt.
Tần Tiểu Giang thì từ chỗ xa nhất, lùa những con vịt đang tản tứ xứ.
Một tuần tiếng sáo, đám vịt bắt đầu thấy lạ lẫm, nhưng sự lạ lẫm kéo dài bao lâu.
Tiếng sáo lá Cố Cẩn thổi định êm . ái.
Một khúc nhạc, lặp lặp ngừng, hề ngắt quãng.
Giai điệu du dương vang xa, những nốt nhạc vui vẻ nhảy múa, cả vùng núi cũng trở nên rộn ràng.
“Hình như vịt bên thấy, em qua bên đó thổi.” Một vài con vịt bắt đầu phản ứng, theo tiếng sáo về phía .
Cố Cẩn vẫn dừng, gật đầu.
Không lát , Tần Du ở một nơi cách Cố Cẩn vài cây , thổi lên khúc nhạc y hệt Cố Cẩn, nhịp điệu của họ nhất trí.
Âm thanh phát từ hai chiếc lá cây, hội tụ giữa núi rừng, tiếng sáo du dương xen lẫn thanh thúy réo rắt, như dòng suối mát đang chảy, như chim hoàng oanh đang hót trong rừng, lúc thì trầm thấp hồn hậu, lúc vút cao dào dạt, tựa như một bản đại hợp xướng.
Người trong công xã đua về phía núi.
Chỉ thấy Tần Du ở một bên sườn núi, Cố Cẩn ở bên sườn núi, hai từ xa, âm luật bay bổng, đó là một bữa tiệc âm nhạc mà họ từng .
Điều khiến họ ai ngờ tới là, hai họ dùng cách để gọi vịt.
là quá cách, cũng quá tài tình.
Có kinh ngạc thán phục, nhưng nhiều hơn thấy hoảng hốt.