Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 198: Lại không về nữa

Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:31:51
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Làm thì chẳng gì, chỉ ăn! Tao nuôi con chó, con heo còn hơn chúng mày!"

 

"Từ Lan Chi, bảo mày hái ít rau, cuốc ít đất, mày vứt giỏ với cuốc bên đường, thì biến mất! Mày còn tưởng mày là thiên kim tiểu thư ? Ngày nào cũng cơm bưng nước rót? Việc thì , suốt ngày chờ bà già hầu hạ! Mày !"

 

"Tần Biển Rộng, mày cũng là thằng tiền đồ, suốt ngày chỉ quấn lấy con vợ mày! Tao nuôi mày lớn từng , thấy mày hầu hạ tao ngày nào ! Nước canh cũng quý như vàng, sợ nó uống c.h.ế.t !"

 

Từ Lan Chi từ nhà Thẩm Hồng Mai về, thím Xuân lùa đồng việc. Làm bao lâu, cả mềm nhũn, Tần Biển Rộng cõng về.

 

Thím Xuân việc về, thấy con trai đang đút nước canh cho con dâu, trong lòng bực bội, mở miệng là chửi.

 

Từ Lan Chi nước mắt lưng tròng. Cô thật sự chịu nổi, việc, nếu chẳng để chồng mắng như .

 

chồng cô đút "nước canh quý như vàng", nhưng thực tế, chỉ là một nồi nước sôi, bỏ ít muối, nổi lềnh phềnh mấy cọng hành.

 

"Tần Hương, mày cả ngày thấy mặt! Chẳng tích sự gì! Tao nuôi mày tốn cơm. Không việc, tối nay đừng ăn!"

 

Tần Hương ngoài cửa, mặt mày ủ rũ.

 

về tay , chắc chắn sẽ mắng, quả nhiên.

 

cũng , đang bám theo ngon lành, biến mất như khí.

 

"Tần Tiểu Giang, mày cũng ! Nhà Tần Du bao nhiêu vịt, ít nhất mấy trăm con. Mày với tao chỉ 89 con! Cái đầu mày để gì? Đếm cũng xong! Mày còn gì? Tối nay cũng cần ăn. Dù ăn cũng tốn cơm!"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tần Tiểu Giang xổm đất, thản nhiên vẽ vòng tròn, vẽ xong gạch . Không cho ăn cơm thì ăn cơm cháy.

 

từ hôm Tần Du cho nó cái màn thầu, thơm mềm, là cái màn thầu ngon nhất nó từng ăn.

 

Tần Tiểu Giang l.i.ế.m liếm môi, môi vẫn còn vương mùi màn thầu.

 

May mà nó lời Tần Du, ăn xong mới về nhà.

 

...

 

Một tuần trôi qua.

 

Ngày tháng vẫn như cũ.

 

Mạ ngoài đồng càng mọc càng cứng cáp. Tần Du ngày nào cũng thả vịt đồng kiếm ăn. Đàn vịt trải qua một thời gian huấn luyện, dù , hễ tiếng sáo của cô, đều sẽ tự giác về chuồng.

 

Sở dĩ huấn luyện nhanh như , phần lớn công lao là của Tần Tiểu Giang.

 

Tần Tiểu Giang thím Xuân mắng xong, ngày nào cũng sáng sớm chạy qua chỗ Tần Du đếm vịt. Tần Du tiện thể nhờ nó trông vịt giúp.

 

Sáng sớm ở chỗ Tần Du, thể ăn bánh bao, bánh bao thì mì thịt bò, thịt nạc nước dùng đậm đà. Dưới sự dẫn dắt của đồ ăn ngon, Tần Du bảo nó đồng đếm vịt cho thoáng, nó liền đồng đếm; Tần Du với nó, vịt mà chạy loạn, nó vẫn sẽ đếm , nên nó kiên quyết cho vịt chạy bãi rau của thôn dân.

 

Có đôi khi, Tần Du cảm thấy Tần Tiểu Giang cũng đáng yêu.

 

Vừa bướng bỉnh, ngốc nghếch.

 

Thím Xuân thấy Tần Tiểu Giang ở chỗ Tần Du ăn chực, còn đếm vịt. Bà tỏng tính con , đếm chắc chắn xong, nhưng Tần Du dạy, nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

"Nhóc con, em thích kể chuyện ?" Tần Tiểu Giang đang bên bờ ruộng nghiêm túc đếm vịt, Tần Du xách một xô thạch sương sáo bóng cây, gọi nó , múc một bát, cho thêm hai thìa đường trắng, khuấy đều, đưa cho nó.

 

Tần Tiểu Giang thấy sương sáo, mắt sáng rực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-198-lai-khong-ve-nua.html.]

Thấy bên còn hai thìa đường, mắt nó càng sáng hơn.

 

Lần nó ăn sương sáo là năm ngoái. Mẹ nó bỏ 1 hào mua cho, tiếc tiền mắng nó. Cái thứ , trơn trơn, mềm mềm, man mát, ăn sảng khoái, cho thêm dấm với đường, chua chua ngọt ngọt. Mùa hè ăn một bát, giải nhiệt giải khát, đúng là tuyệt cú mèo.

 

"Em chuyện gì hết. mà... cũng . Chị Tần Du, chị kể chuyện ?" Tần Tiểu Giang ăn một miếng sương sáo, vị chua ngọt mát lạnh nó suýt .

 

"Gọi chị là chị ?" Tần Du nhịn . Xem dạo cho nó ăn uống cũng hiệu quả. "Bị em , sợ đ.á.n.h ?"

 

"Em cho ." Tần Tiểu Giang phồng má, kiên quyết. "Chị định kể chuyện gì?"

 

"Chuyện 'Nông phu và rắn', ?"

 

"Nghe!" Tần Tiểu Giang ăn đáp.

 

"Mùa đông, một ông nông phu bụng thấy con rắn sắp c.h.ế.t cóng, liền ôm rắn lòng cho nó tỉnh . con rắn tỉnh , liền c.ắ.n ông nông phu. Lúc ông sắp c.h.ế.t vì độc, một bác nông dân khác qua, đ.á.n.h c.h.ế.t con rắn, cứu ông. Bác với ông, ông việc là đúng, nhưng ông cứu nhầm đối tượng." Tần Du dãy núi xanh biếc, , vẻ mặt xa xăm.

 

"Chị đang bảo em, nên cứu ?" Tần Tiểu Giang nhíu mày, chắc chắn hỏi.

 

" ." Cũng chút ngộ tính. Tần Du vỗ đầu Tần Tiểu Giang: "Sau nếu cơ hội, chị sẽ kể cho em nhiều chuyện hơn."

 

"Chị thật." Tần Tiểu Giang phát hiện chút thích Tần Du.

 

Chị Tần Hương của nó cũng đồ ăn, nhưng lúc nào cũng keo kiệt.

 

Tần Du thì , nào cũng cho nó ăn no.

 

Chị Tần Hương mỗi tâm trạng , cũng giống nó, mắng nó là đồ vô tích sự. Tần Du thì , chị còn dạy nó, kể chuyện cho nó .

 

"Đếm vịt tiếp . Chị đưa sương sáo cho với bà nội."

 

Tần Du xách giỏ dậy.

 

"Con bé , giờ cái gì cũng ! Con học sương sáo từ khi nào ?"

 

Bát sương sáo trong vắt đặt ghế đá, Thẩm Hồng Mai mừng sợ hỏi.

 

Sương sáo là của hiếm, thỉnh thoảng lên trấn mới ăn một bát, nhưng chẳng mấy ai nỡ bỏ tiền ăn.

 

"Trong sân nhà một cây sương sáo, chín, con phơi khô, . Mẹ với bà lâu lắm ăn đúng ? Bà nội, cho bà ." Tần Du đưa bát nhiều đường nhất cho La Hồng Diệp.

 

"Con bé , đường trắng cần tiền ." La Hồng Diệp xót xa.

 

"Không cần tiền. Bà nội ăn bao nhiêu cũng cần tiền." Tần Du nghịch ngợm.

 

"Du Nha, con nhiều sương sáo thế, để phần cho chồng con ?" Thẩm Hồng Mai hỏi.

 

"Mẹ! Cái xong là ăn ngay. Anh về, con để phần ? Hỏng thì tiếc lắm." Tần Du trả lời.

 

Mẹ cô nhắc Cố Cẩn, cô cũng chẳng nghĩ đến.

 

Lần Cố Cẩn về, nổi nóng một trận xong, liền , về nữa.

 

Cũng khi nào mới về.

 

, nên cũng hỏi.

 

 

Loading...