Tần Du đang trong bếp chuẩn nấu cơm, thấy động tĩnh ngoài sân, xem.
Cố Cẩn thật sự về.
Anh đội một cái nón lá màu xám nhạt, ống quần xắn cao, lẽ vì phơi nắng, cánh tay chút ngăm đen, nhưng trông càng thêm khỏe mạnh.
Không hỗ trợ mất mấy ngày ?
Sao về ?
"Du Nha, về nấu cơm cho chú nhà đây."
"Du Nha, bà nội con chắc cũng sắp về, về cơm tối cho bà."
Thím Liên và Thẩm Hồng Mai đồng thanh chào, vô cùng ăn ý nhường gian cho Tần Du và Cố Cẩn.
"... Con đang chuẩn nấu cơm, hai ở ăn hẵng về." Hai chạy nhanh như thỏ, Tần Du đuổi theo.
Thím Liên hai bước, chợt đầu , đến mặt Tần Du, khẽ: "Mẹ con , con mà sinh hai ba đứa con, là bà mãn nguyện. Du Nha, cố gắng lên nhé. Tụi phiền hai đứa. Chờ ăn rượu đầy tháng, con với thím nhất định sẽ đến ăn cả ba bữa!"
"..." Tần Du vạch đen đầy đầu. Cái gì với cái gì ?
Lúc bếp, Cố Cẩn nhà tắm.
Tần Du nấu ăn nghĩ, Cố Cẩn sáng sớm , tối về?
Đương nhiên, chủ động , cô cũng sẽ hỏi.
Lỡ hỏi mà Cố Cẩn nghĩ cô đang lén lút dò la hành tung của , vui nổi giận thì ?
Quy tắc cơ bản để sống hòa hợp chính là, thể thì .
Nếu , tò mò chắc chắn sẽ hại c.h.ế.t mèo.
Đồ ăn bưng lên bàn, Cố Cẩn cũng từ nhà tắm .
Anh tắm, cũng gội đầu.
Anh vẫn mặc chiếc áo ngắn màu trắng, nhưng giống khi. Hôm nay mặc chút... hoang dã. Bình thường nút áo sẽ cài đến tận cổ, hôm nay nút cùng để mở, vạt áo bung , lộ lồng n.g.ự.c săn chắc, rõ nét... Tóc lau, nước theo sợi tóc chảy qua mặt, xuống ngực...
Nghĩ đến cảnh sáng sớm Cố Cẩn ôm chặt, mặt rõ ràng áp n.g.ự.c , Tần Du bất giác thấy mặt nóng bừng.
Không !
Đã từng tuổi , thể tùy tiện d.a.o động.
"Ăn cơm ." Tần Du xới hai bát cơm, đặt lên bàn, tự cầm một bát lên ăn.
Cố Cẩn cau mày, xuống.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Anh chậm rãi nhai nuốt, ăn một miếng, ngước lên Tần Du.
Trong lúc hiểu Cố Cẩn rốt cuộc ý gì, cô cứ coi như nhà.
Nếu nhà thì mấy, thật tự tại.
Giờ cảm giác, thấy là thấy tự nhiên.
Không ai gì.
Ăn cơm xong, Tần Du dọn bát đũa, lau bàn, rửa bát.
Cố Cẩn ở bàn một lúc. Người phụ nữ , thật sự tò mò chút nào về .
Không hỏi , mất bao lâu, đường dễ , bao nhiêu , tiến độ bên đó thế nào? Trưa ăn gì, ngon ? Tại ở qua đêm, về? Về việc gì ? Ngày mai nữa ?
Không hỏi một câu nào.
Cái gì cũng quan tâm.
Cố Cẩn chút bực bội, dậy, định ngoài hóng mát.
Trên ghế đá ngoài sân, đặt một đôi giày rơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-197-di-cung-nhau.html.]
Đôi giày lớn, Tần Du chắc chắn . Bên cạnh cô cũng đàn ông nào giày cỡ .
Anh cầm giày ướm thử chân, khít!
Tâm trạng đang khó chịu lập tức vui vẻ hẳn lên.
Cũng tệ!
Người phụ nữ nhỏ bé cho một đôi giày rơm.
Kích cỡ vặn, cũng thoải mái.
Chuyện lúc nãy quan tâm, thể tha thứ.
"Cái của ai?" Thấy Tần Du từ bếp , Cố Cẩn nhanh chóng đặt đôi giày về chỗ cũ, mặt biến sắc hỏi.
"Anh ?" Đôi giày vẫn ở bàn đá. Mẹ và thím Liên xong, cô cất nhà.
"Chắc là ." Cố Cẩn căng mặt .
"Vậy thử xem, chân ?" Tần Du tới, đưa đôi giày cho Cố Cẩn.
Cố Cẩn vẻ nhận lấy, dẫm dẫm xuống đất: "Cũng tệ. Trời mưa trơn. Cho ?"
"Vâng. Vừa là ." Tần Du gật đầu.
Trong lòng Cố Cẩn chợt nở một đóa hoa. Về chuyến , thật uổng.
"Vậy cảm ơn." Mang đôi giày rơm, Cố Cẩn phòng , lát , , đưa cho Tần Du một đồng.
"..." Tần Du một đồng tiền, trong lòng vô cùng cảm khái.
Một đồng thời , ngoài tiệm, thể ăn một bữa cơm bốn món một canh thịt. Một đôi dép xăng đan đế mềm ngoài chợ mấy năm hỏng cũng chỉ một đồng. Đôi giày rơm bằng rạ thừa, đáng tiền , Cố thanh niên trí thức cho cô một đồng.
là nhà giàu, tay hào phóng.
cô ăn nguyên tắc, rơm rạ đáng tiền, giày cũng cô , cô lý do gì để nhận.
"Anh... đưa tiền cho em gì?" Tần Du cau mày.
"Cho em thì em cứ cầm!" Cố Cẩn , giọng kiên quyết.
"..."
Cố Cẩn thấy cô gái nhỏ khó xử, chắc cô nghĩ cô một đôi giày, trả tiền, là đang xa cách, phân chia rạch ròi với cô.
Anh kiên nhẫn, tâm trạng vui vẻ : "Giày đại diện cho việc ''. Bình thường tặng giày cho , như là ý đuổi . ở nước một dân tộc thiểu , phong tục của họ , để tránh lời nguyền tặng giày. Nếu con gái tặng giày cho con trai, sẽ bảo con trai đưa một đồng, tượng trưng cho 'một khối ' (cùng )."
"..." Đưa một đồng, để ' cùng '?
Phong tục cũng lãng mạn.
Chỉ là... Tần Du : " giày em . Em chỉ xoa mấy sợi dây thôi. Giày là thím Liên với cho . Họ thấy tệ, lo trời mưa giày ."
"..." Trái tim Cố Cẩn lập tức tan nát.
Không khí lãng mạn khó khăn lắm mới tạo dựng , cứ thế Tần Du phá tan.
Cuối cùng, vẫn là tự đa tình.
Không thể cho một chút tưởng tượng .
Anh cảm thấy khó thở, nhưng vẫn giữ thể diện, bình tĩnh : "Vậy thật cảm ơn hai bác."
"Vâng, hai bác tâm." Tần Du gật đầu.
Ha hả, họ tâm, chỉ cô là vô tâm. Lồng n.g.ự.c Cố Cẩn phập phồng.
" , ngày mai còn ?" Tần Du hỏi. Nếu Cố Cẩn vẫn sớm như hôm nay, cô chuẩn bữa sáng sớm cho .
Cố Cẩn về phòng, đầy oán giận: "Đi! Làm xong, về!"
"..." Tính khí của Cố thanh niên trí thức thật đáng sợ, là đến, đến như vũ bão.