Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 171: Bắt được tại trận

Cập nhật lúc: 2025-11-08 10:16:03
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt Cố Cẩn là mắt gì ? Sao mà lợi hại thế?

 

Chỉ một cái tới?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Vậy bây giờ?

 

Với cái tính tình nể nang ai của Cố Cẩn, nếu phát hiện thím đang nấp bên hồ, chắc chắn sẽ xách thím vứt xuống núi. Lại còn gán cho thím tội ăn cắp.

 

Tội ăn cắp chỉ đấu tố, mà còn tống tù.

 

Thím Xuân càng nghĩ càng sợ, run rẩy.

 

"Vịt thiếu. Anh lùa vịt về chuồng ." Tần Du qua hồ nước, gật đầu với Cố Cẩn.

 

Cố Cẩn hiểu ý, cầm một chiếc lá cây, bắt đầu thổi khúc nhạc giống như hôm qua.

 

Tần Du lùa vịt, Cố Cẩn thổi sáo.

 

Hôm nay tốc độ còn nhanh hơn hôm qua. Đám vịt vì kinh động, nên dù Tần Du lùa thế nào chúng cũng chịu về.

 

Từng con bay tán loạn trong hồ.

 

"Đừng vội, từ từ thôi!" Cố Cẩn kiên nhẫn với Tần Du.

 

Tần Du hít một thật sâu, bắt đầu , dịu dàng gọi bầy vịt: "Cạc cạc cạc... Léc léc..."

 

Thím Xuân trốn trong đống phân, ngửi mùi hôi thối nồng nặc. Tiếng vịt kêu càng thím thêm sốt ruột.

 

Thím đang tạo nghiệp gì thế ?

 

Lũ vịt c.h.ế.t tiệt , còn về chuồng?

 

Làm thím sốt ruột c.h.ế.t .

 

Cố Cẩn vẫn thổi sáo, cùng một khúc nhạc lặp lặp , tiếng sáo càng lúc càng du dương, ấm áp mà trong trẻo.

 

Tâm trạng Tần Du đang bực bội vì lùa vịt cũng dần bình tĩnh . Cô quản phiền hà, hết đến khác gọi bầy vịt. Dần dần, vài con bắt đầu chuồng, tiếp đó, càng nhiều con .

 

Khi con vịt cuối cùng chuồng, trời tối mịt.

 

Đàn vịt ngoan ngoãn ở trong chuồng, nhiều con còn vươn cổ, ngơ ngác cô, kêu "cạc cạc cạc". Tần Du chúng, tâm trạng , : "Con nào cũng ngoan nhé. Phải lanh lợi lên một chút, nếu đứa nào tính nhòm ngó các ngươi, các ngươi chạy, kêu! Biết ?"

 

"..." Thím Xuân vẫn dám động đậy.

 

Thím cứ cảm thấy Tần Du đang mắng thím là "đứa tính".

 

Tần Du chuyện với bầy vịt xong, sang Cố Cẩn: "Heo cho ăn. Anh với em lên trại heo cho chúng ăn ."

 

"Ừ." Cố Cẩn ôn hòa đáp.

 

Thím Xuân thấy Tần Du và Cố Cẩn sắp rời , liền thở phào một . Vừa thím nín thở c.h.ế.t, bây giờ cuối cùng cũng thể hít thở sâu.

 

Vừa hít một , thím quên mất đang ở , hít khí hôi thối.

 

"Hôm nay xui xẻo thật!" Thím Xuân c.h.ử.i thầm một câu, phủi phủi mùi hôi , khom lưng chui từ hàng rào tre bên hồ. Thấy trong sân Tần Du ai, thím vội vã chuồn .

 

"Thím Xuân!" thím chạy hai bước, giọng lạnh lùng của Tần Du đột nhiên vang lên.

 

Thím Xuân cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai. Tần Du cho heo ăn ? Sao còn ở đây?

 

Điều khiến thím càng thêm choáng váng là, bên cạnh Tần Du chỉ Cố Cẩn, mà còn cả Tần Chấn Bân.

 

Ánh mắt Cố Cẩn sâu thẳm, lạnh như một lưỡi kiếm sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-171-bat-duoc-tai-tran.html.]

 

Tần Chấn Bân thì cau mày, thím như một tên trộm cướp.

 

"Thím trốn ở bờ hồ nhà cháu gì?" Tần Du hỏi, ánh mắt lạnh băng.

 

", ... vệ sinh!" Thím Xuân ba ánh mắt lạnh lùng dọa cho cứng họng.

 

"Đến sân nhà cháu vệ sinh? Ruộng của thím cách đây mấy dặm, thím về nhà tiện hơn ? Nhất định lên đây ? Còn nữa, lông vịt màu vàng thím là đây?" Tần Du cho thím Xuân đường lùi, giọng điệu càng lúc càng lạnh.

 

", ... xem cô nuôi vịt thế nào, cô nuôi vịt giỏi... Học hỏi cũng ?" Thím Xuân trơ mặt .

 

"Học hỏi thím thẳng với cháu, với đội trưởng? Sao lén lén lút lút như ?" Tần Du chất vấn.

 

"Này, Tần Du, ai chuyện với thím như cô ? chỉ đến xem vịt của cô thôi, thì ?" Thím Xuân bí quá, đành giở thói "cậy già lên mặt", lảng tránh câu hỏi.

 

"Tần Hương nó!" Đứng bên cạnh nãy giờ, Tần Chấn Bân bỗng quát lên, ánh mắt rét lạnh: "Có bà đang nhòm ngó đàn vịt của công xã ?"

 

Sắc mặt thím Xuân biến đổi, trắng bệch.

 

Thím ngờ Tần Chấn Bân hỏi thẳng thừng như .

 

Thím trộm vịt, nhưng trộm vịt của công xã, chỉ "thuận tay" bắt vài con của Tần Du.

 

, chuyện chắc chắn thể thừa nhận.

 

Thím đập tay xuống đùi, bắt đầu gào : "Trời ơi, oan cho quá! con vịt một cái là biến thành trộm vịt ? Vậy ông một cái, cũng trộm ông !"

 

Mặt Tần Chấn Bân sa sầm , quát lớn: "Nói năng cho đàng hoàng!"

 

"Đội trưởng, ông bằng chứng, ông trộm vịt? Ông xem tay cầm con vịt nào ?" Thím Xuân chột , nhưng vẫn cố gân cổ lên cãi.

 

"Chúng đều ở đây, bà dám lấy ?" Tần Chấn Bân hỏi vặn . "Du Nha vịt thiếu, vốn tin công xã vô liêm sỉ như . Này đúng là Tào Tháo, Tào Tháo đến, bắt gặp tại trận!"

 

Hôm qua lúc cấy mạ chung, Tần Du với , cô lo lắng vịt nhiều sẽ kẻ nhòm ngó.

 

Anh vốn tin.

 

Trên trấn thông báo bảng biểu đăng ký Đại học Công Nông Binh , yêu cầu công xã cử lấy. Cố Cẩn xe đạp, tương đối tiện.

 

Không ngờ đến nơi, thấy thím Xuân lén lút từ chỗ Tần Du .

 

Trên tay thím đúng là cầm gì, nhưng nghĩa là thím trong sạch.

 

Phải dọa cho một trận!

 

"Oan quá! Oan quá! Ông trộm vịt, nhà vịt con ? Nhà một con vịt con cũng ! trộm ? trộm ?" Tiếng kêu oan của thím Xuân vang vọng núi rừng.

 

Tần Chấn Bân lạnh, điểm dừng: "Bà trộm là nhất! Sau chỗ Tần Du mà thiếu con vịt nào, đều thoát khỏi liên quan đến bà!"

 

Thím Xuân tức hộc máu. Thím thật sự gì, vịt của Tần Du mất đổ vạ cho thím?

 

"Tần Chấn Bân, ông quá bất công! Ông, ông... Ông quá thiên vị Tần Du! Ông sợ trong thôn đàm tiếu ?"

 

"Heo và vịt trong thôn đều liên quan đến thu nhập và đời sống của bà con. cây ngay sợ c.h.ế.t , sợ cái gì? Bà lén lén lút lút, trong lòng quỷ, mới sợ đàm tiếu!" Tần Chấn Bân đầy chính khí.

 

"..." Thím Xuân Tần Chấn Bân át vía, dám hó hé tiếng nào.

 

"Về . Sau gì, đừng lén lút nữa. Cũng đừng nhòm ngó chỗ Tần Du nữa! Chỗ của nó, bà động !" Tần Chấn Bân dịu giọng một chút.

 

Thím Xuân vốn tưởng Tần Chấn Bân sẽ bắt thím, lôi thôn đấu tố, ngờ thả thím dễ dàng như .

 

Chạy mau!

 

 

Loading...