Nên việc anh ta chăm sóc cho mẹ con Cố Dĩnh, cũng xuất phát từ sự lương thiện của anh.
Khi bị mẹ chồng hành hạ, tôi từng đề nghị chia tay.
Nhưng anh ta một mực không chấp nhận, anh ta bảo không cần con, chỉ cần có tôi là đủ.
Tôi cứ thế mà tin răm rắp, cảm động đến mức thề sẽ làm mọi thứ vì anh ta.
Nhưng không ngờ tất cả chỉ là dối trá, Lương Đình Sinh đã lén lút đăng ký kết hôn với Cố Dĩnh, còn có cả con riêng.
Nghĩ đến nỗi đau tuyệt vọng ở kiếp trước khi nhận ra sự thật, tôi đẩy tay Lương Đình Sinh đang cựa quậy trên người mình: "Em không khỏe, nghỉ sớm đi!"
Trước giờ tôi chưa bao giờ từ chối Lương Đình Sinh trong chuyện chăn gối, đây là lần đầu tiên.
Tôi cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của anh ta ở phía sau lưng mình.
Không có tâm trạng để tâm đến anh ta nghĩ gì, tôi kéo chăn trùm kín người, tạo khoảng cách với Lương Đình Sinh, định ngủ tiếp thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét của Cố Dĩnh.
Lương Đình Sinh bật dậy, giày cũng không kịp mang đã lao thẳng ra ngoài.
Cả đêm anh ta không về, tôi cũng không quan tâm, chắc lại quấn quýt với Cố Dĩnh, chuyện này có gì đáng để giấu diếm đâu.
Sáng hôm sau thức dậy, Lương Đình Sinh ngồi ngay giữa phòng khách với vẻ mặt khó coi.
Tôi ngáp dài: "Sáng nay ăn gì? Mấy món tối qua còn chưa động đũa, hay là ăn nốt nha anh?"
Lương Đình Sinh đứng phắt dậy, đá ghế một cái rầm.
Tôi quay lại nhìn anh ta: "Ai chọc giận anh thế?"
Lương Đình Sinh mặt xám xịt hỏi: "Dương Gia Ngưng, cả đêm tôi không về mà em ngủ ngon lành thế hả?"
"Thì sao chứ? Em còn phải đi làm, chẳng lẽ thức cả đêm để đợi anh?"
"Rốt cuộc trong lòng em còn có tôi không?!"
Anh ta bị điên à? Sống cả một kiếp, Lương Đình Sinh chưa từng hỏi câu này, chẳng lẽ đêm qua anh ta sang nhà Cố Dĩnh, tôi phải chạy theo làm nền cho họ như kiếp trước hả?
Tôi hỏi ngược: "Trong lòng em có anh hay không, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Dương Gia Ngưng kiếp trước chỉ có mỗi Lương Đình Sinh, sợ anh lạnh sợ anh đói, thấy anh nhíu mày cũng suy nghĩ tận nửa ngày.
Dương Gia Ngưng kiếp trước ngu ngốc nên mới bị phản bội đau lòng như thế.
Kiếp này, tôi không ngu ngốc nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cap-doi-de-tien-nen-song-doi-ben-nhau-hzyf/c4.html.]
Tôi thờ ơ đi hâm cháo ngô, Lương Đình Sinh thấy thái độ lạnh nhạt của tôi liền đạp cửa bỏ đi.
Anh ta đi rồi tôi cũng không cần hâm nữa, thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Không ngờ Cố Dĩnh bế con đi ra, tay cầm bánh bao, sữa đậu nóng hổi, cười khẩy nhìn tôi:
"Chị dâu sáng sớm ăn những thứ này à? Đình Sinh cũng thật là vô tâm, mua bánh bao, bánh quẩy cho tôi và Tiểu Bảo, lại để chị dâu ăn đồ như cám lợn thế này."
7
Ánh mắt khiêu khích của Cố Dĩnh rõ như ban ngày, tôi không nói lời nào, đưa tay giật lấy bánh bao, sữa đậu cô ta đang cầm mở ra ăn cắn một miếng ngon lành.
Vừa ăn tôi vừa bước ra ngoài, Cố Dĩnh cũng không ngờ tôi lại như thế.
Cô ta tức giận đuổi theo sau: "Trả bánh bao, sữa đậu lại cho em!"
"Tiền của chồng tôi mua, sao tôi phải trả lại cho cô?"
"Đây là Đình Sinh mua riêng cho em và Tiểu Bảo, không có phần của chị."
"Nói thế ai tin? Tôi là vợ của Lương Đình Sinh, anh ta không mua đồ ăn cho tôi mà mua cho cô, đây là lý lẽ gì?"
Tôi càng nói càng lớn tiếng, sáng sớm đường đông nhiều người đi làm, nghe thấy thế đều dừng lại hóng chuyện.
Tôi lại giả vờ ấm ức: "Là vợ của bạn thì cũng nên biết điều chứ? Đêm khuya gọi chồng tôi đi cả đêm không về, sáng sớm còn mua bánh bao sữa đậu cho cô, tôi gả cho Lương Đình Sinh ba năm chưa từng được đối xử thế này, thử hỏi mọi người xem, nếu đây là bánh bao, sữa đậu của chồng tôi mua, tại sao cô ăn được còn tôi thì không?!"
Sắc mặt Cố Dĩnh đỏ bừng ấp úng, tôi nói tiếp: "Cô muốn ăn bánh bao của Lương Đình Sinh mua thì cứ ăn, nhà tôi tốt bụng thích giúp đỡ người khác, ai cũng biết điều đó, nhưng cô không thể cầm bánh bao đến trước mặt tôi khoe khoang, còn chê tôi ăn cháo ngô như cám lợn chứ?"
Tiếng bàn tán xôn xao:
"Đây là loại người gì vậy? Ăn cháo đá bát thế! Ăn đồ chồng người ta mua còn đem khoe với vợ người ta, đây là chuyện con người nên làm sao?"
"Chồng qua đời dắt con đến nương nhờ anh Lương? Chuyện quái gì thế này?"
"Ai mà biết được? Thời buổi này anh em ruột còn tính toán, nhà ai dư tiền đâu nuôi người ngoài!"
"Thì đấy, đã đến nương nhờ còn chê bai bắt nạt vợ người ta, người đâu mà ngang ngược vậy?"
"Tại cô Dương hiền lành dễ tính thôi, gặp tôi, nhà tôi mà dám đưa đàn bà không rõ lai lịch về, tôi tát cho thấy cảnh!”
Xung quanh bàn tán, Cố Dĩnh tái mặt đóng sầm cửa.
Tôi nhếch môi cầm bánh bao, sữa đậu vừa ăn vừa đi làm.
Nhiều người chứng kiến cuộc cãi vã giữa tôi và Cố Dĩnh sáng nay, các bà thích buôn dưa lê đều đến bóng gió hỏi chuyện, tôi ngồi kể hết luôn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD