Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:32:53
Lượt xem: 13

Hai bà lão thay đổi vẻ hung dữ lúc bắt gà, cố gắng nở nụ cười hiền từ: “Ừ, ừ, tốt, Tiểu Trân ngoan lắm, phải đối xử tốt với mẹ cháu, nếu ai bắt nạt mẹ cháu, hai bà cô sẽ đứng ra đòi lại công bằng!”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Tần Ngưng cũng cố gắng cười, làm như không có chuyện gì xảy ra, cùng Tần A Nam chào hỏi một vòng là xong.

Bởi vì đều là người quen nên thực sự không cần phải giả vờ, hơn nữa bụng mấy người này đã thiếu chất béo từ lâu rồi, thức ăn đưa lên đều bị càn quét, lúc này gần như đã tiêu diệt sạch, cũng nên về.

Chẳng bao lâu, hầu hết khách đã về, hai bà lão tóc hoa râm cũng chuẩn bị về cùng gia đình.

Tần Ngưng thấy hai người mỗi người cầm một cái bọc làm từ khăn tay, bọc đều căng đến mức sắp bung ra, lộ ra cá hun khói màu nâu và miếng thịt đỏ trắng xen kẽ, đi đến cửa chào tạm biệt Tần A Nam đang đứng đó.

Bà lão vừa trừng mắt là chị, bà cô cả, tên là Tần Tân Đệ, người buộc b.í.m tóc là em gái, Tần Căn Đệ, lúc này, Tần Tân Đệ đẩy em gái, để em gái và những người khác trong gia đình đi trước, còn bà đi đến nói với Tần A Nam: “A Nam! Cô nói với cháu chuyện này, buổi chiều cô đến, cháu nói với cô những quả trứng đó đều có hai lòng đỏ, cô rất ngưỡng mộ, vừa rồi cô với bác hảo nhỏ của cháu (chỉ bà cô út Tần Căn Đệ, người phụ nữ lớn hơn cha gọi là bác hảo, còn nhỏ hơn cha gọi là chú hảo) mỗi người chọn một con gà đẻ trứng mang về, truyền giống! Cháu yên tâm, đợi đến mùa xuân năm sau cô nuôi được gà con, cô sẽ mang đến trả lại cho cháu hai con!”

Tần A Nam ngây người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-85.html.]

Trên mặt bà, có khoảng năm sáu giây hoàn toàn không biết phải làm sao, Tần Ngưng đứng một bên nhìn, thật sự rất đau lòng.

Hina

Một lúc sau, Tần A Nam mới giữ chặt Tần Tân Đệ nói: “Không không, cô cả ơi, cháu phải giữ lại con gà đẻ trứng này, Tiểu Ngưng nhà cháu bây giờ còn đang đi học, lại còn đang trong giai đoạn phát triển, rất cần ăn trứng, cô đừng mang đi, không phải cháu đã đưa cho cô thịt và trứng rồi sao, cá hun khói đó cô cũng mang đi rồi mà, cháu còn chưa được ăn, một chút cũng không giữ lại…”

Tần Tân Đệ lập tức trừng mắt, mặt như mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích dài tập, nói: “Ơ kìa! Tần A Nam! Đây là thái độ của cháu đối với trưởng bối sao?! Ngày lễ tết không phải cháu cũng phải hiếu kính cô sao? Chúng ta chỉ lấy có một con một con gà mà cháu đã thế này! Được rồi, đừng nói nữa, người khác mà nghe thấy thì thật mất mặt, người nhà họ Tần keo kiệt như thế, đưa cho cô một con gà mà cũng không chịu! Thật là! Căn Đệ, đi! Loại cháu gái keo kiệt như vậy, sau này chúng ta đến ít thôi!”

Nói rồi, nhìn bà lão đầu tóc hoa râm nhưng bước chân nhanh như bay, thật như cắm đôi cánh muốn bay đi, mà ở phía trước đó, Tần Căn Đệ tay xách một cái túi bông cũ nặng trịch, bước đi càng nhanh.

Tần A Nam mở miệng mấy lần, đuổi theo vài bước, rồi uể oải dừng lại, uất ức bất lực nhìn theo bóng lưng hai nhà họ.

Tần Ngưng nhướn mày, đi đến kéo tay Tần A Nam: “Mẹ, ông cậu còn ở đây, mẹ đi bầu bạn với ông ấy, để con đi tiễn mấy bà cô, dù sao họ cũng lớn tuổi, khó khăn lắm mới đến đây một lần.”

Tần A Nam chìm trong nỗi buồn mất hai con gà đẻ trứng, lúc này mới bực bội nói: “Tiễn cái gì mà tiễn, trước giờ chưa thấy ai không biết xấu hổ như mấy mụ yêu quái này, gà đẻ trứng cũng tham lam mà lấy đi, chỉ biết bắt nạt mẹ, đến nhà Đường Cúc Hoa còn chẳng được uống ngụm nước nào, đừng có tiễn!”

Tần Ngưng không tiếp lời, chỉ đi ra ngoài.

Loading...