Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:36:57
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Chậc chậc chậc, mỗi một điểm đàn ông đều hợp thẩm mỹ của cô.

Tạ Duyên Chiêu lên xe, liền khởi động xe.

“Hiện tại chúng ?"

Hứa Chư và Nguyễn Minh Phù ở ghế , tự hỏi tự đáp: "Vết thương của đồng chí Nguyễn vẫn khỏi, chúng về bệnh viện ."

Tạ Duyên Chiêu ở hàng đầu nhàn nhạt đáp một tiếng.

Rất ít lái xe trong thời buổi , đặc biệt là ở những nơi nhỏ bé như thế . Nhìn thấy xe chạy như bay qua, đường đều dừng một cái.

Một đường gì, trong mắt Nguyễn Minh Phù giãy dụa, càng gì.

Tạ Duyên Chiêu lái xe, thoáng qua phía thông qua kính chiếu hậu, thấy cô thất thần cau mày. 

Xe dừng ở cửa bệnh viện, đợi Hứa Chư xuống xe, xe liền như mũi tên lên dây nhanh chóng chạy .

Hứa Chư đột nhiên đầu, hít một bụng khí thải ô tô.

Anh chỉ thể bực bội ở cửa bệnh viện, mắng Tạ Duyên Chiêu con .

Trên xe, Nguyễn Minh Phù khôi phục tinh thần, trợn mắt há hốc mồm bóng dáng Hứa Chư từ từ biến mất, cô trừng to hai mắt.

"Sao thả xuống?"

Tạ Duyên Chiêu một tay lái xe.

"Không đến bệnh viện ? đưa về.”

Nguyễn Minh Phù: "......”

Anh đòi về bệnh viện là thả như ?

cảnh sắc hai bên ngừng lùi về phía ."Vậy bây giờ chúng ?”

"Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị."

Nguyễn Minh Phù mặt đầy dấu chấm hỏi: "Đến đó gì?”

Nghe xong lời , Tạ Duyên Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, ánh mắt như chim ưng xuyên thấu qua kính chiếu hậu về phía Nguyễn Minh Phù.

Sau đó gì nữa.

Nguyễn Minh Phù đợi một lúc mà đợi câu trả lời của .

Tức giận bĩu môi, dứt khoát đặt đầu lên cửa sổ xe, phong cảnh lướt ngang qua tầm mắt.

Trong thời gian ngắn, bên trong xe yên tĩnh đến mức chỉ thể thấy tiếng hít thở của hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-97.html.]

Cả hai nhanh chóng đến nơi.

Hợp tác xã là một tòa nhà nhỏ hai tầng, bất kể là nguyên chủ Nguyễn Minh Phù đều quen thuộc với nơi , dù cũng là khách quen của nơi .

Nguyên chủ xuống nông thôn, mang theo nhiều tiền, là một cách chi tiêu.

Người đàn ông xuống xe, Nguyễn Minh Phù cũng xuống xe.

"Vào ." Tạ Duyên Chiêu chân dài bước lên, liền trực tiếp .

Nguyễn Minh Phù bóng lưng : "......”

Giải quyết vấn đề theo kiểu , xứng đáng độc từ trong bụng .

Đồ của hợp tác xã đúng là nhiều, nhưng mua bằng phiếu mới . Nguyễn Minh Phù tới, chỉ thấy ảnh cao lớn của Tạ Duyên Chiêu cách đó xa, hiển nhiên là đang đợi cô.

Nguyễn Minh Phù tới: "Anh mua gì?”

Đồ đạc của cô đủ nhiều , lúc Cố Ý Lâm mang đến một túi đồ lớn, nhiều thứ trong đó cô còn kịp xem.

Tạ Duyên Chiêu trả lời cô mà : "Thích cái gì thì mua, trả tiền.”

Nguyễn Minh Phù: "..."

Anh đúng là một đồng chí , hào phóng.

Mua một vài món đồ gia dụng như nồi niêu xoong chảo ở tầng một, gì đặc biệt.

Nguyễn Minh Phù lên lầu hai, đồ đạc ở lầu hai nhiều hơn so với lầu một.

Cách đó xa còn thể thấy nơi bán xe đạp.

Nguyễn Minh Phù tò mò đến gần.

Xe đạp thời chỉ 28 inch, đều đen, nhưng bền.

Nhà cô cũng một chiếc, là ông cố của cô truyền , đến thế hệ của cô qua sáu mươi năm, vẫn còn thể sử dụng.

Nguyễn Minh Phù định đưa tay sờ một cái, bên cạnh cản .

“Không mua đụng !”

Nguyễn Minh Phù đầu, thấy một bác gái tóc xoăn đang chằm chằm cô.

Nguyễn Minh Phù: "......”

Bỏ , cô nơi khác xem.

Công việc của hợp tác xã thời , cho dù chỉ bán sắt vụn đều vênh váo lên tận trời, hận thể lấy lỗ mũi .

Không gì để tranh cãi, Nguyễn Minh Phù cũng để chuyện trong lòng.

Loading...