----
Ông lão ngẩng đầu : "Bài văn miêu tả phong cảnh ở đây."
Nếu Nguyễn Minh Phù ở đây, nhất định thể nhận bài báo mà ông lão đang chính là do cô .
Nguyễn Minh Phù mà văn chương của khen như thì chắc cái đuôi vểnh lên tận trời .
"Ông còn hổ mà nữa, đến bệnh viện." Lâm Thục trừng mắt lão già nhà một cái, tuy rằng mặt đầy bất mãn nhưng trong mắt tràn ngập sự quan tâm.
"Nói những thứ gì..." Ông lão mở miệng tiếp: " thấy phong cảnh ở đây tệ, khi nào chúng hãy cùng dạo."
Nghĩ đến cảnh tượng , Lâm Thục tức giận mở miệng.
"Đất thì đúng là đất , nhưng thì là ."
"Bà tâm sự gì ?" Ông lão buông ly nước trong tay xuống, đeo kính lên.
Lâm Thục cố ý hỏi: "Vừa bên ngoài xảy động tĩnh lớn như , thấy?"
Còn nổ s.ú.n.g nữa, bà sợ chết.
Ông lão ho nhẹ một tiếng, mặt giấu nổi hổ.
Lâm Thục hung hăng trừng mắt ông một cái.
Bà , ông già cứng đầu, đang bệnh mà vẫn cố chấp việc.
Lúc ông việc thường chăm chú, hơn nữa phòng bệnh ở trong cùng. Sợ bà phát hiện nên còn đóng chặt cửa. Vì thế khi âm thanh truyền đến đây thì còn sắc bén như ở hiện trường.
Lâm Thục thần thần bí bí lão già nhà : "Ông mới thấy ai ?"
"Thấy ai ?"
Bộ dáng của bà cho ông cũng cảm thấy hiếu kỳ, buông tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu lên bà.
"Ông đoán xem."
" mà đoán ." Cổ họng ông lão ngứa ngáy, nhưng sợ vợ lo lắng, dám ho :
"Bà đừng mất hứng, mau ."
Lâm Thục cũng thừa nước đục thả câu nữa, thẳng: "Là thằng bé Tạ Duyên Chiêu ."
Ông lão thẳng dậy: "Sao nó tới đây, chẳng lẽ là cố ý tới tìm ?"
Ông nghĩ Tạ Duyên Chiêu tới đây vì lý do gì.
"Già còn tự đa tình." Lâm Thục kể chuyện lúc nãy thấy : "Thằng bé gặp chút phiền toái, ông giúp một tay ?"
Ông lão lơ đễnh : "Cái thì tính là phiền toái gì, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ mà nó cũng giải quyết thì cần phí sức bồi dưỡng nó nhiều năm như ."
Tuy ngoài miệng ông vẻ ghét bỏ, nhưng trong mắt ngập tràn sự mong đợi và tự hào.
Lâm Thục ánh mắt mong đợi của ông lão, : "Thằng nhóc đó đối tượng còn chuẩn kết hôn."
Ông lão rộ lên.
Mơ hồ thể thấy dáng vẻ tuấn của ông lúc còn trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-92.html.]
"Bà thấy dáng dấp còn bé thế nào?"
Ông lão càng càng hưng phấn, đó vỗ đùi một cái: "Thằng nhóc thối rốt cuộc cũng thông suốt, cuối cùng cũng thể yên tâm ."
Lâm Thục liếc ông một cái: "Ông còn gặp đứa bé mà?"
Ông lão : " tin tưởng mắt của nó."
…
Tạ Duyên Chiêu và Nguyễn Minh Phù đến Cục Công An, thấy cục trưởng béo tới, vẻ mặt áy náy.
"Người em , ..."
Anh cũng ép buộc.
Miếu nhỏ thần lớn, Cục Công An cũng yên .
Trong cục còn một chỉ huy nữa, là do một tay Chu Đại Hổ đề bạt, luôn luôn chống đối .
Lần Chu gia đem chứng cứ tới, còn tên khốn khiếp … Chuyện , cũng cách nào…
Sắc mặt Tạ Duyên Chiêu vẫn bình tĩnh như , tựa như chuyện đều trong lòng bàn tay của .
" hiểu."
Hai chữ xém chút nữa cục trưởng béo cảm động đến rơi nước mắt.
Trong lúc hai chuyện, Nguyễn Minh Phù đang quan sát nơi .
Ba đang định , thấy hai đang từ bên trong .
Một mập mạp như cục trưởng, một gầy hơn một chút, cũng đen hơn một chút.
Chu Đại Hổ liếc mắt một cái thấy Nguyễn Minh Phù bên cạnh Tạ Duyên Chiêu.
Cô giống như tiên nữ, đang tươi như hoa ở nơi đó. Làn da trắng nõn, ánh mặt trời chiếu lên cô như dát lên một tầng hào quang. Chu Đại Hổ cũng ngạc nhiên sự xinh , rốt cuộc hiểu vì Chu Bằng một mực đòi cưới cô.
Nguyễn Minh Phù cảm nhận đang chằm chằm , ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt dâm tà của Đại Hổ, cô khó chịu nhíu mày, hung hăng trừng mắt ông .
Chu Đại Hổ càng hưng phấn hơn.
Người thì hung dữ một chút mới , như mới càng kích thích hơn!
Tạ Duyên Chiêu tiến lên một bước, chắn Nguyễn Minh Phù , ánh mắt như đao b.ắ.n về phía Chu Đại Hổ.
Chu Đại Hổ để Tạ Duyên Chiêu trong mắt.
Ở trong mắt ông , Tạ Duyên Chiêu chỉ là một thằng nhóc mọc lông, cho dù xuất từ bộ đội, cuối cùng cũng chỉ là một tiểu đoàn trưởng tầm thường.
Lấy cái gì để đấu với ông !
"Phó cục trưởng Ngô, đến , thể bắt chứ?"
Nguyễn Minh Phù dậy, lạnh lùng : "Các chứng cứ, dựa cái gì mà bắt !"
"Ai chứng cứ." Chu Đại Hổ tựa như sớm cô sẽ như .
Nguyễn Minh Phù khẩn trương, thấy một nữa chậm rãi .