Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:34:29
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Cô chứng kiến từ đầu đến cuối, Chu Bằng vô tội. Nếu thật sự tính, dù cho Tạ Duyên Chiêu đánh c.h.ế.t cũng là việc nên .

nếu cô như , đầu tiên đắc tội chính là Chu.

Cho dù đây lấy lòng bà như thế nào thì cũng thành công. Sau gả Chu gia sẽ khó khăn. Nếu là…

 Lâm Ngọc Kiều đôi mắt mãnh liệt của Tạ Duyên Chiêu dọa giật một cái. Cả run lên ngã về phía .

Ba vội vàng đỡ lấy, hỏi: "Ngọc Kiều từng thấy gì cả, hẳn là dọa sợ ."

Mẹ Chu: "......”

Thời khắc mấu chốt ăn gì, cũng là vô dụng.

Nguyễn Minh Phù: "......”

Thấy Lâm Ngọc Kiều khi ngã xuống, lông mi còn đang run nhè nhẹ, Nguyễn Minh Phù cũng cạn lời.

lúc , khiêng cáng và bác sĩ chạy tới, mấy hợp lực nâng Chu Bằng lên. Máy kéo cũng lái tới, cẩn thận đặt Chu Bằng lên.

Đại đội trưởng tới : "Đồng chí Tạ, đưa Đồng chí Nguyễn bệnh viện khám .”

"Không cần."

Nguyễn Minh Phù ý của đại đội trưởng, nhưng thấy biểu cảm của Chu như ăn tươi nuốt sống cô với mấy bên cạnh bà cũng cô đầy ác ý.

Nguyễn Minh Phù vẫn từ chối ý của đại đội trưởng.

Trải qua , cô sợ chết, ở cùng một chỗ với những phần tử nguy hiểm .

Đại đội trưởng cau mày: " vết thương của cô...."

"Đại đội trưởng sai, vết thương cổ em cũng nhẹ, nên đến bệnh viện khám." Tạ Duyên Chiêu chỉ tay về phía một chiếc xe quân đội đỗ cách đó xa.

Người ở ghế lái là Hứa Chư.

Nguyễn Minh Phù: "......”

Lúc nãy vẫn ở đây , lúc nào thế?

Các thôn dân mở to mắt , nếu đây là xe quân đội, bọn họ sờ một cái. Đám thanh niên cảnh càng hâm mộ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-72.html.]

Tạ Duyên Chiêu trực tiếp ôm ngang Nguyễn Minh Phù.

Cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đợi phản ứng , cô mềm mại tựa n.g.ự.c Tạ Duyên Chiêu, ngẩng đầu thấy chiếc cằm kiên nghị kiên cường của .

Nguyễn Minh Phù nắm chặt quần áo của , trái tim đập loạn lên. Trong ánh mắt của , cho dù da mặt Nguyễn Minh Phù dày hơn nữa cũng chịu nổi cảnh , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như đánh một lớp son.

Cô dứt khoát giấu mặt n.g.ự.c Tạ Duyên Chiêu, mắt cũng dám mở .

Sau khi hai lên xe, đóng cửa xe mới ngăn cách ánh mắt hâm mộ của .

Mẹ Chu chiếc xe quân đội uy phong, tức đến méo mồm. Lại thấy nó nhanh như tên b.ắ.n mà máy kéo bà nửa ngày cũng , Chu tức giận đến sắc mặt vặn vẹo.

Tốc độ của chiếc xe bốn bánh nhanh hơn nhiều so với máy kéo và nó đến bệnh viện.

Lúc , trong bệnh viện nhiều .

Người khám cho Nguyễn Minh Phù là một nữ bác sĩ trung niên, cô nhíu chặt mày, vết thương cổ, ánh mắt mờ mịt xẹt qua hai Tạ Duyên Chiêu và Hứa Chư.

"Cô gái nhỏ, thương như thế ?"

“Hic...... Đau......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù trắng bệch, trong đôi mắt hoa đào xinh hiện lên những giọt nước mắt. Vết thương cổ lúc còn sưng hơn , chạm đau.

Nữ bác sĩ thở dài: "... Chắc tổn thương mô mềm bên trong ."

“Có nghiêm trọng lắm ?”

Tạ Duyên Chiêu cảnh .

Lông mày nhíu chặt, khí chất lên càng hung dữ.

Nữ bác sĩ để ý đến .

Tạ Duyên Chiêu: "......”

Nguyễn Minh Phù tựa Tạ Duyên Chiêu, ngẩng đầu lên tiện cho bác sĩ kiểm tra.

Thấy dấu tay đáng sợ in chiếc cổ vốn xinh mảnh khảnh, Tạ Duyên Chiêu mặt trầm như nước, toát lên khí thế một tên cướp ác ôn cướp của g.i.ế.c ghê tay.

"Hai đàn ông ngoài ." Tay nữ bác sĩ run lên: " kiểm tra cho cô ."

Hứa Chư mờ mịt nữ bác sĩ: "Vết thương ở cổ thôi mà, còn kiểm tra gì nữa?"

Mặt nữ bác sĩ trầm xuống: "Ra ngoài!"

Loading...