----
Trong thời gian , Tạ Duyên Chiêu giúp trong thôn nhiều việc nên đại đội trưởng mới thể hỏi một câu như . Nếu là khác, các hương sẽ cứ thế đánh luôn cần hỏi. Không thấy những theo đều đang bọn họ chằm chằm ?
Nông thôn bài ngoại, ở đây cũng ngoại lệ.
Người trong thôn bình thường đánh như gà chọi, nhưng nếu hàng xóm ngoài bắt nạt, cả thôn đều sẽ tới cửa đòi công bằng.
Chu Bằng là một tên dở , nhưng cũng là trong thôn, những khác cũng sẽ để yên nếu ngoài đánh.
Tạ Duyên Chiêu thản nhiên mở miệng: "Anh g.i.ế.c c.h.ế.t đồng chí Nguyễn.”
Đại đội trưởng ngạc nhiên, dân làng cũng phản ứng tương tự.
“Không chứ?”
“Đang yên đang lành, thằng hãi họ Chu bóp c.h.ế.t đồng chí Nguyễn?”
“Đây là g.i.ế.c ......”
“Có là hiểu lầm ......”
Họ cũng thấy dấu vết cổ Nguyễn Minh Phù và nuốt nốt những lời còn .
Chỉ vì thấy Nguyễn Minh Phù quá thê thảm, cổ trắng nõn tinh tế một mảng dấu đỏ lớn, là Chu Bằng dùng bao nhiêu sức.
Dân làng cũng gì cho .
Đại đội trưởng thở dài một tiếng: "Đồng chí Nguyễn, thể…”
Ông còn xong, Chu đột nhiên kích động.
Mẹ Chu sợ Tạ Duyên Chiêu ở bên cạnh, mới tiến lên xé rách mặt Nguyễn Minh Phù: "Con trai đối xử với con khốn bao nhiêu, hiểu rõ. Nó con với ruột là như , nó thể bóp c.h.ế.t cô ?"
Mẹ Chu càng càng tức giận, những bất mãn tích góp từng tí một đều bộc phát .
“Đều là của cô, con trai mù mới trúng cô!”
“ cũng con trai bà trúng .” Nguyễn Minh Phù Tạ Duyên Chiêu đỡ dậy, khàn giọng : “Không bà báo công an , cứ báo . Bà tố cáo chúng đánh , , cũng tố cáo Chu Bằng g.i.ế.c .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-70.html.]
Nguyễn Minh Phù bao giờ hận ai như .
Ánh mắt cô dán chặt Chu, đôi mắt xinh thấy rõ sự căm hận.
Nguyễn Minh Phù gằn từng chữ: "Con bà uy h.i.ế.p , ép gả cho . đồng ý thì lấy ba để chút giận. Loại như cho cũng thèm!
Cổ họng cô tổn thương, và mỗi từ cô đều khiến cổ họng đau hơn nữa.
Chân mày Nguyễn Minh Phù nhíu chặt, giãn .
“Con khốn năng xằng bậy! Con trai sẽ bao giờ những chuyện như !”
Trước ánh mắt nghi ngờ của bà con, khuôn mặt mập mạp của bà Chu tức giận đến đỏ bừng.
Chu Bằng là như thế nào, các thôn dân hiểu rõ nhất.
Huống hồ còn đánh cho những tán tỉnh Nguyễn Minh Phù mấy . Lúc chuyện ầm ĩ lớn, trong thôn còn qua vài câu chuyện phiếm.
Chẳng qua ảnh hưởng gì đến bọn họ nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Những bà con trai đánh cũng chỉ thể nuốt giận lưng Chu gia vì cũng ngại quyền thế của họ.
Bây giờ nhắc chuyện cũ, mặt đều khó coi.
“Rõ ràng cô gian tình với đàn ông , chia tay con trai nên mới hãm hại nó như .”
Mẹ Chu cảm thấy đó mới chính là sự thật nên càng càng hăng: “Cô thật hổ. Chủ vì hãm hại con mà tự thương.”
Mẹ Chu lên: "Con trai khổ quá, thích một con khốn nạn hổ như !"
Mặt Tạ Duyên Chiêu trở nên lạnh lùng hơn, : "Phiền bà chuyện văn minh một chút.”
“Đại đội trưởng! tố cáo hai gian díu với .”
Lời thô tục đến bên miệng, chặn ở trong miệng như , Chu tức giận thở nổi. Bà đất, mở to mắt sang, đột nhiên cảm thấy đúng.
—Hai quá thiết ?
Sau khi sự việc xảy , Nguyễn Minh Phù luôn yếu đuối như thể kiệt sức. Cô dựa Tạ Duyên Chiêu, một tay còn nắm chặt lấy quần áo của . Mà Tạ Duyên Chiêu cũng tránh né chút nào, một tay nhẹ nhàng ôm cô giống như một bảo vệ.