----
Chu Bằng mạnh mẽ ngẩng đầu chằm chằm cô một cách lạnh lùng. Trong ánh mắt của cô ẩn chứa tức giận, còn một chút tò mò và nghi ngờ.
Bị ánh mắt sắc bén chăm chú, Lâm Ngọc Kiều nuốt ngược lời .
Mặt cô trắng bệch trong chớp mắt, đó trấn định .
Cực kỳ tức giận chỉ mong tự tay xé nát Nguyễn Minh Phù.
Người trong thôn quả nhiên sai, Nguyễn Minh Phù chính là hồ ly tinh!
Ánh mắt Chu Bằng quá bức bách, nếu Lâm Ngọc Kiều từng mơ thấy giấc mộng , sợ là sớm lộ dấu vết.
"Anh Tiểu Bằng, em như gì?”
Lâm Ngọc Kiều nghiêng đầu, tò mò đưa tay sờ mặt : "Có gì đúng ?"
Lúc Chu Bằng mới bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
“Không gì.”
Thấy đánh lừa , Lâm Ngọc Kiều mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khó khăn quá !
“Anh Tiểu Bằng, việc là đúng. Bác gái lớn tuổi , nếu chọc tức thì ? Anh chuyện gì thể từ từ với bác gái, bác thương nhất mà.”
Chu Bằng nghĩ một chút, lúc mới nghiêm túc gật đầu: "Em lý.”
Trong chuyện cưới Nguyễn Minh Phù, luôn đối chọi gay gắt với Chu. Nói chuyện với hai câu cãi ầm ĩ.
“Chẳng qua trưởng bối dỗ dành thôi!” Lâm Ngọc Kiều nháy mắt với Chu Bằng : “Anh bày tỏ thái độ một chút, dịu dàng một tí thì bác gái cũng sẽ giận nữa. Cùng lắm thì nịnh nọt thêm mấy ngày, bác gái thấy quyết tâm của kiểu gì cũng sẽ đồng ý.
Chu Bằng như điều suy nghĩ.
Trong trí nhớ của , từ nhỏ Lâm Ngọc Kiều yêu thích. Chính vì thế, khi còn bé nhiều Lâm Ngọc Kiều nhằm .
Lâm Ngọc Kiều ngừng cố gắng: "Chúng cũng chỉ là tiểu bối, để ý mặt mũi trưởng bối.”
Chu Bằng suy nghĩ, hai mắt càng ngày càng sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-52.html.]
“Kiều Kiều, em đúng!”
Lâm Ngọc Kiều lộ một nụ , đáy lòng chửi ầm lên.
Ngày thường còn thèm cô một cái, bây giờ mới tí gọi thành Kiều Kiều ?
Mẹ nó, đàn ông quả nhiên đê tiện!
“ mà, cũng đừng trách bác gái!” Lâm Ngọc Kiều cắn cắn môi : " Thanh danh của đồng chí Nguyễn quả thật , bác gái nhất định thành kiến.”
Chu Bằng gì, đang suy nghĩ gì.
Lâm Ngọc Kiều nhanh chóng liếc một cái: "Mà... Hơn nữa mấy ngày gần đây, đồng chí Nguyễn lúc nào cũng chạy theo đồng chí Tạ, vì thế trong thôn tin đồn..."
Chu Bằng nhanh chóng ngẩng đầu chằm chằm Lâm Ngọc Kiều.
“Có chuyện gì xảy ?”
Lâm Ngọc Kiều tỏ khó : "Đồng chí Nguyễn còn vì chuyện đồn đại nhảm nhí mà báo công an. Chuyện ầm ĩ, chúng em đều gọi qua hỏi.”
Chu Bằng nhíu mày thật chặt.
Mặt lạnh lùng, trong mắt một tia giận dữ khiến sợ hãi vô cùng.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Ngọc Kiều cũng run rẩy, nhưng vẫn cố nén mở miệng: "Anh Tiểu Bằng, đừng trách bác gái, quả thật đồng chí Nguyễn cũng nên giữ cách với các đồng chí nam khác..."
Nhìn thấy biểu cảm mặt Chu Bằng càng ngày càng đáng sợ, Lâm Ngọc Kiều cũng dám tiếp.
Cô lớn lên cùng từ nhỏ, rõ Chu Bằng là như thế nào. Khi còn bé cô từng bắt nạt , khi lớn lên trả từng cái một.
Nếu những giấc mơ cô từng mơ từ năm mười tuổi, Lâm Ngọc Kiều hẳn sẽ ước cách xa ba mét.
Cô chuyện với Chu Bằng càng ngày càng cẩn thận.
Thậm chí trong cô thức còn sợ hãi , chẳng qua lòng tham áp chế tất cả. Đến khi thấy gương mặt u ám của Chu Bằng thì những nỗi sợ hãi mới từ sâu trong tâm trí ngoi lên.
Chu Bằng uống canh nữa, mà cứ thế lên.
“Anh Tiểu Bằng, …”
Lâm Ngọc Kiều kinh ngạc gọi, còn xong, thấy .