----
Hai mắt Andre sáng ngời: "Em gái, ủng hộ em!"
Nguyễn Minh Phù: "..."
Hay lắm, cuối cùng vẫn chịu buông tha cho vợ chồng cô ?
Mặt Tạ Duyên Chiêu đen như đ.í.t nồi.
Sau đó, chỉ thấy hai em bọn họ 'mời' ngoài.
Quản Cửu lúc mới dẫn đoàn tới mặt Nguyễn Minh Phù.
"Đồng chí Nguyễn, đến ."
Khoảnh khắc Nguyễn Minh Phù đầu , Tạ Nhan cảm thấy sắc đánh bại.
Nguyễn Minh Phù nghỉ ngơi một đêm, trạng thái hơn hôm qua nhiều. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng chút tì vết.
"Chú Hai, chú Ba."
Tạ Tây Lâu chút khẩn trương khi đối mặt với Nguyễn Minh Phù.
"Cháu... cháu dâu."
"Cháu dâu." Tạ Đông Lâu cũng luống cuống như Tạ Tây Lâu, ông bình tĩnh về phía Nguyễn Minh Phù: "Chúng đến đây thăm các cháu."
Nguyễn Minh Phù ngượng ngùng: "Đáng lý là chúng cháu đến thăm các chú mới đúng."
Mọi xuống, Quản Cửu lập tức bưng chén tới.
Chân An Ngọc Trúc giẫm lên tấm thảm mềm mại, phòng khách rộng lớn... Nhớ tới căn gác nhỏ chuẩn cho cô, bà chút áy náy.
Tạ Đông Lâu như thường lệ, giới thiệu với Nguyễn Minh Phù.
"A! Em từng gặp chị!"
Tất cả đều sang Tạ Nhan, chỉ thấy cô đang chỉ Nguyễn Minh Phù, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Tiểu Nhan, chỉ chị dâu như ." An Ngọc Trúc tức giận vỗ nhẹ tay Tạ Nhan: "Rất lễ phép."
cô vẫn quan tâm, hai mắt sáng lấp lánh về phía Nguyễn Minh Phù: "Chị dâu, chị từng tham gia hội triển lãm ?"
Tạ Nhan thừa hưởng ưu điểm của Tạ Đông Lâu và An Ngọc Trúc, cô một đôi mắt tròn xoe... giống như con sóc ở kiếp của Nguyễn Minh Phù !
" ." Cô gật gật đầu: "Em từng tham gia?"
Thấy Nguyễn Minh Phù thừa nhận, Tạ Nhan càng hưng phấn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-469.html.]
"Tòa soạn cử em đến, nhưng hôm đó em bệnh... Chị dâu, em xem bài báo đó, chị thật lợi hại!"
Cô vốn cũng nhớ rõ lắm, nhưng hôm qua khi sắp xếp tài liệu, một bài báo chuyên đưa tin về Nguyễn Minh Phù, đó còn hình ảnh.
Đây cũng là lý do tại Tạ Nhan thể nhận Nguyễn Minh Phù ngay từ cái đầu tiên.
Thấy ba và những khác tò mò về phía , Tạ Nhan vội kể những thành tựu của Nguyễn Minh Phù ở thượng giao hội, kể đến vô cùng sinh động, ai chắc còn tưởng rằng cô tận mắt chứng kiến.
Ánh mắt Nguyễn Minh Phù đều đổi.
"Cháu dâu, cháu thật lợi hại."
"Duyên Chiêu nhà chúng cưới cháu, đúng là phước đức ba đời."
Tạ Đông Lâu liếc An Ngọc Trúc một cái: "Cháu dâu và Duyên Chiêu nhà chúng , là duyên trời định."
An Ngọc Trúc liếc ông một cái.
Tạ Tây Lâu sợ sai sẽ khiến cháu dâu mất hứng, chỉ gật đầu phụ hoạ.
" đúng đúng đúng!"
Nguyễn Minh Phù cảm thấy ngượng nghịu.
"Mọi đừng khen nữa!"
Cứu với! Bây giờ cô chỉ hận thể lập tức thoát khỏi nơi đáng sợ .
Tạ Nhan Nguyễn Minh Phù: "Chị dâu thật lợi hại!"
Vừa Tạ Nhan vẫn , thật Nguyễn Minh Phù chính là thần tượng của cô .
Sau khi xong bài báo đó, cô quyết tâm trở thành một phụ nữ tỏa sáng như Nguyễn Minh Phù.
"Mọi đang gì thế?"
Tạ Duyên Chiêu từ ngoài cửa .
Anh giống như một ngọn núi lớn chặn ở cửa phòng, cho căn phòng trong nháy mắt tối xuống. Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng lên, ánh mắt Tạ Duyên Chiêu giống như thấy cứu tinh.
An Ngọc Trúc xoa dịu quan hệ với đứa cháu trai , bà vui vẻ đùa.
"Đương nhiên là về chuyện của hai đứa." Bà chằm chằm Tạ Duyên Chiêu, trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn đổi: "Thím là hai đứa xứng đôi mà."
Tạ Duyên Chiêu xong lời , mặt lộ vài phần ý .
Cảm giác lạnh lẽo cũng giảm ít.
"Duyên Chiêu, lúc mang vợ tới đây mắt với chúng , là vì sợ con bé ngại ?"