----
An Ngọc Trúc đảo mắt: "Hai lão già như chúng nhiều đề tài chuyện với cháu dâu, là bảo con gái cùng ."
"Được."
Mặc dù Tạ Đông Lâu cũng vui, nhưng đối phương lợi hại, bọn họ quyết tâm ôm cái đùi !
Ông sờ sờ túi áo của , nhớ chuyện ở nhà ga hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần đầu gặp mặt vẫn nên quà nhỉ?
"Bà chọn một cái vòng tay vàng, ngày mai tặng cho cháu dâu."
An Ngọc Trúc biến sắc, định mở miệng mắng nghĩ tới cái gì, vui vẻ gật đầu.
"Việc nên ."
Sáng sớm hôm , bọn họ xuất phát tới Vương phủ. Nhìn khung cảnh mắt, An Ngọc Trúc cảm giác tay chân chút luống cuống, nên đặt ở .
Tạ Nhan theo phía ngáp một cái.
"Ba , hai chắc chắn chị dâu sống ở đây?"
Phải lợi hại đến mức nào mới thể ở đây chứ?
An Ngọc Trúc giáo huấn cô : "Hôm nay con yên phận một chút cho , nếu dám lung tung chờ trở về sẽ đánh gãy chân con!"
"...Biết ."
Tạ Nhan che đầu , vẻ mặt ủ rũ.
Hôm qua kéo dài đến nửa đêm, vất vả lắm mới sắp xếp xong tư liệu, còn ngủ bao lâu lôi đầu dậy. Tạ Nhan cảm thấy hai mắt cô sắp mở nổi nữa.
Nhìn cánh cửa đồng sơn đỏ mặt, cô chỉ cảm thấy ba điên !
Mặc dù chú của cô là tư lệnh, họ cũng là địa vị cao trong bộ đội, nhưng cũng thể nào cho bọn họ ở Vương phủ. Đừng tưởng rằng cô , những tòa nhà đều là tài sản của quốc gia, bọn họ gì cửa.
Tạ Đông Lâu gõ cửa, đám yên lặng chờ đợi.
một hồi lâu cũng thấy ai mở cửa.
Hôm nay An Ngọc Trúc còn cố ý mặc bộ quần áo nhất của , bà nghi ngờ về phía Tạ Đông Lâu.
"Sao thế , gõ xem."
Tạ Đông Lâu lời, tiến lên gõ một nữa. vẫn như cũ, một hồi lâu cũng ai mở cửa.
"Tạ Đông Lâu, ông chắc chắn là ở đây?"
An Ngọc Trúc chút nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tạ Đông Lâu ngày hôm qua, liệu là nhớ lầm ?
"Thật ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-467.html.]
"Anh hai, cũng ở đây ?"
Tạ Đông Lâu đang giải thích thì giọng Tạ Tây Lâu từ phía truyền đến. Tạ Đông Lâu còn đang nghi ngờ , vội vàng kéo Tạ Tây Lâu qua:
"Cậu xem, hôm qua chúng cùng đây ?"
" ."
An Ngọc Trúc vẫn tin.
Tòa nhà chính là chỗ ở của Vương gia, ngay cả đại công thần bây giờ còn thể ở , thể để cho hai họ sống ở đó?
Bà tin, hơn nữa, nếu lời bên ngoài thì chắc chắn cũng sẽ ai tin.
An Ngọc Trúc nghi ngờ về phía hai em bọn họ.
"Liệu là hai em các liên hợp để giữ thể diện cho cháu trai ?"
Trong lúc bà còn suy nghĩ, cánh cửa màu đỏ mở .
Người mở cửa là Quản Cửu, thấy là hai em Tạ gia hôm qua gặp một , ông mở miệng.
"Thật ngại quá, bận rộn ở phía , thấy động tĩnh."
Tạ Tây Lâu gãi gãi đầu, .
"Không ."
"Hai vị... đến tìm Tiểu... đồng chí Nguyễn ?"
Quản Cửu tươi : "Mời các vị theo ."
Nói xong, Quản Cửu bước khỏi cửa.
Tạ Đông Lâu vội vàng kéo Quản Cửu : "Khoan ... cháu trai ở đây?"
Quản Cửu giải thích một câu: "Trong còn sửa sang xong, đồng chí Nguyễn ngại ồn ào nên chuyển đến chỗ khác."
"Một chỗ khác?"
Tạ Đông Lâu thật sự kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng Vương phủ là cực hạn , ngờ còn một nơi khác. Vậy về bọn họ còn ở Hoàng thành ?
Tạ Đông Lâu nhanh chóng ngậm miệng , ông sợ sẽ lỡ lời.
Sau đó, đám đều gì, chỉ yên lặng theo Quản Cửu.
Tạ Nhan lén lút đến bên cạnh An Ngọc Trúc, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, rốt cuộc họ của con là ai thế?"
Sao lợi hại như ?
Ngay cả loại nhà thế mà cũng thể ở ... Chẳng lẽ là của Tạ tư lệnh? cô cũng từng ba về việc .
Hơn nửa ngày An Ngọc Trúc mới đáp lời: "...Mẹ cũng ."