----
Ông chỗ đó, đó chính là nơi trung tâm của trung tâm. Cháu trai ông thể một ngôi nhà ở đó? Đừng coi ông là con lừa của chứ.
Tạ Đông Lâu im lặng lên tiếng, nhưng chân khẽ dùng sức.
Nhìn cảnh sắc lướt qua như bay ngoài cửa sổ, đối với Nguyễn Minh Phù mà quen thuộc xa lạ. Tuy cô là phương Nam, nhưng vẫn luôn sống ở Bắc Kinh.
Vì đối với nơi , cô cực kỳ quen mắt.
Thậm chí khi ngang qua vài nơi, cô cũng thể tên của tòa nhà xây dựng đó năm mươi năm .
Trong phút chốc ai gì, trong xe cũng yên tĩnh . Chỉ là một , bọn họ tới khu vực trung tâm. Xe rẽ trái rẽ , lúc mới dừng một tòa nhà.
Tạ Tây Lâu đường lớn đối diện, kinh ngạc căn nhà .
Cái … thật sự là còn từ nào để miêu tả sự khiếp sợ trong lòng Tạ Đông Lâu.
“Đến ?”
Tạ Tây Lâu ngoài hỏi: “Anh Hai, dừng ở đây?”
Phải một lúc lâu Tạ Đông Lâu mới cất tiếng .
“... Đến .”
“Đây là Khang vương phủ ? Sao tới đây?”
Tạ Tây Lâu quan sát tứ hợp viện mặt.
Đây chính là Vương phủ để từ thời tiền triều.
Lúc ông còn đưa theo con cái tới chơi, hướng dẫn viên , tòa phủ là nơi ở của con trai hoàng đế, rộng bằng cả trăm ngàn cái nhà của ông .
Điểm đến của Tạ Duyên Chiêu chính là đây ?
Tạ Tây Lâu nuốt một ngụm nước bọt: "Duyên Chiêu, đàn ông chúng đầu đội trời chân đạp đất, thể ăn phi pháp..."
“Chú Ba."
Tạ Duyên Chiêu giải thích một câu: “Đây là của hồi môn của vợ con.”
Anh sợ nếu rõ ràng, Tạ Tây Lâu sẽ nghĩ .
“Của hồi môn!”
Tạ Tây Lâu còn gì, Tạ Đông Lâu hết sức kích động la lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-464.html.]
Ông qua gương, quan sát Nguyễn Minh Phù một nữa.
Làn da trắng nõn, xinh mỹ miều, nếu của cải dư dả, vốn dĩ là khả năng nuôi một đứa con gái như . Lại xuống tay của cô, mười ngón tay thon dài, chỗ nào chai sạn.
Ánh mắt Tạ Đông Lâu trở nên phức tạp.
Phụ nữ nông thôn, mà là như ? Đây rõ ràng là một con búp bê vàng!
Nguyễn Minh Phù tới, đang định lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện cửa mở sẵn. Cô nghi ngờ lùi về phía một bước, bảng địa chỉ phía một nữa.
“... Là ở đây ?”
“Chính là chỗ .”
Tạ Đông Lâu khẩn trương cánh cửa lớn sơn đỏ.
Chết tiệt!
Nhìn thấy cháu trai cưới vợ nhiều tiền như , thấy bản thua thiệt ông càng khó chịu hơn.
Nguyễn Minh Phù đẩy cửa bước , đập mắt là bức tường chạm trổ đầy hoa văn.
Sân rộng chừng ba sân bóng xanh, bốn góc trồng cả rừng cây. Bên tường còn cỏ cây cắt tỉa vô cùng gọn gàng. Một bên trồng hoa, bên thì đặt một bộ bàn ghế bằng đá.
Nguyễn Minh Phù vui mừng ngắm thứ.
Trời ạ, đây là cảm giác trở thành phú bà ? Anh cô thật sự hiểu cô mà!
Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng lên, hết bốn phía xung quanh.
Căn nhà lớn như chỉ hai là cô và Tạ Duyên Chiêu sợ là ở ... Không chỉ như thế, mỗi khi quét dọn vệ sinh sẽ mệt c.h.ế.t mất, thuê bao nhiêu đây?
Cô nhịn bấm ngón tay thầm tính toán trong lòng.
Tạ Đông Lâu kinh ngạc đến mức nên lời.
Ông tứ hợp viện sạch sẽ đẽ... chỗ nhỏ hơn tòa nhà của ông ?
Hay lắm, đứa cháu trai .
Nguyễn Minh Phù bước qua bậc cửa , chỉ thấy mười mấy đàn ông vạm vỡ từ bên trong. Mỗi đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, là dễ chọc.
Một hàng tới, bức tường bọn họ.
Tạ Đông Lâu chút hả hê khi gặp họa.
“Cháu dâu, chúng xông nhà khác , cháu địa chỉ .”