----
Bà già Vương thấy tới, mặt trắng bệch.
“Tạ, đoàn trưởng Tạ......”
Nghe từ then chốt, Nguyễn Minh Phù mở mắt , liền thấy ba ngày gặp, giờ phút đang yên đang lành mặt cô. Ngoài việc tiều tụy và một đám râu xanh lún phún ở hàm thì thứ đều .
Nguyễn Minh Phù đang tức giận đỏ mắt.
Cô mặc kệ thứ xung quanh mà nhào trong lòng .
“Lão Tạ, em lo c.h.ế.t mất.”
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu khẽ động, yết hầu nhanh chóng lăn lộn vài cái. Ánh mắt lạnh lùng của trở nên dịu dàng, đưa tay vuốt mái tóc dài như tơ của cô.
“Đừng sợ, về .”
……
Khuôn mặt ông Cố âm trầm, bàn việc.
Lúc , dường như tâm trạng của lắm. Mặt dài như mặt lừa, đôi vợ chồng ở mà bốc hỏa.
“Rầm......”
Tiếng đập bàn lớn Nguyễn Minh Phù giật .
Cô nhịn ngẩng đầu Tạ Duyên Chiêu, xoa xoa bàn tay mềm mại của cô.
Ông Cố hết cảnh : "......”
Chết tiệt!
“Cậu cái gì? đang đấy!”
Ông Cố đầu vốn tám phần tức giận, xen lẫn hai phần ngột ngạt: "Thân là một đoàn trưởng, ngay cả gia đình cũng quản . Trước mặt nhiều như ... còn đánh !"
“Nói mất mặt ?!"
Ông Cố càng càng tức, giọng cũng càng lúc càng cao.
“Lãnh đạo, ngài đừng dọa cô .”
Tạ Duyên Chiêu một tay ôm Nguyễn Minh Phù, một mặt bất mãn về phía ông .
Ông Cố: "......”
đang đào tạo hai đó!
Cậu hiểu việc đào tạo con ?
“Câm miệng cho !”
Ông Cố Nguyễn Minh Phù một cái.
Lại thấy hai mắt cô sáng, nấp trong quần áo của Tạ Duyên Chiêu, còn tò mò trêu chọc tay ... Đâu dáng vẻ sợ hãi.
Ông Cố:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-448.html.]
Mẹ nó, mỗi đối mặt với con bê lép , ông đèu tức gần chết.
"Cậu xem…"
Ông Cố đầu mãnh liệt lên, đến Tạ Duyên Chiêu mặt bắt đầu công kích: "Hai quân tẩu công khai đánh , điều lệ chế độ của quân đội để ?
"Lãnh... Lãnh đạo..."
Vương Mạn Mạn bụm mặt, ấp úng phản bác: "Đều là trò trẻ con... Tất cả là do chị dâu Nguyễn bắt nạt . Bà lớn tuổi như ..."
“Câm miệng!”
Ông Cố đầu về phía Vương Mạn Mạn.
Dưới uy thế của , Vương Mạn Mạn che mặt dần dần cúi đầu xuống.
Ông Cố quát mặt Vương Mạn Mạn:
"Mẹ cô suốt ngày theo một đám bà già vô công rỗi nghề. Ở khu tập thể ưa ai, ai cũng thấy khó chịu."
"Nếu cô gả cho lính của , thì cả đời bà thể ở khu tập thể !"
Vương Mạn Mạn xong lời , khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên trắng bệch hơn.
“Lãnh đạo, ......”
“Cậu cũng câm miệng cho lão tử!”
Tiểu đoàn trưởng Kiều cũng dũng cảm như Tạ Duyên Chiêu.
Hơn nữa, nếu vì chuyện Vương Mạn Mạn và Nguyễn Minh Phù đánh ầm ĩ quá lớn, lấy nêu gương cho các nhà khác, ông Cố cũng chắc sẽ quản loại chuyện , doanh trưởng Kiều cũng sẽ tiếp xúc gần gũi với tư lệnh quân khu như .
"Cậu cho rằng mắng tên khốn Tiểu Tạ thì chịu trách nhiệm gì ?"
Tên khốn Tiểu Tạ: "......”
Kế tiếp, chính là màn trình diễn cá nhân của ông Cố. Bốn mắng một giờ, Nguyễn Minh Phù đến đầu óc choáng váng.
Nguyễn Minh Phù: "......”
Lần đầu tiên phát hiện, ông Cố tài hùng biện như .
"Các nhớ kỹ cho , nếu xảy chuyện như , sẽ là tính là một lớn!"
Ông Cố bưng bàn lên uống một ngụm, híp mắt quan sát bốn .
“Tiểu đoàn trưởng Kiều, quản lý gia đình cho .”
Tiểu đoàn trưởng Kiều rùng : "Vâng!”
"Được , mỗi nộp kiểm điểm ba ngàn chữ, phạt bốn quét dọn quân khu một tháng."
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cái gì? Còn quét dọn vệ sinh?!
Cô là dọn dẹp ?
Nguyễn Minh Phù há miệng, thấy Vương Mạn Mạn mở miệng.
"Lãnh đạo, phục! Tiểu... đồng chí Nguyễn chỉ đánh thành cái dạng , còn đánh cả . Loại , ngài nghiêm trị cô ?"