----
Nguyễn Minh Phù xoa ngón tay : "Lạnh nhanh thật.”
Tháng cô còn mặc váy, bây giờ mặc áo khoác mỏng.
"Nửa tháng nữa là tuyết đầu mùa ."
Hôm nay cũng nắng, nhưng ngay cả khi nó chói thế nào thì cũng ấm chút nào.
"Lão Tạ, quân khu tổ chức săn ? Anh ?"
Tay Tạ Duyên Chiêu bưng chén dừng .
“Không .”
Trên núi trụi lủi còn bốn năm ngày, trông thấy Nguyễn Minh Phù chơi vui.
“Được .”
Nguyễn Minh Phù vỗ vỗ tay .
Từ bé đến giờ bao giờ cô thấy heo rừng. Nghe Hồ Uyển Ninh thì heo rừng gầy hơn và ít mỡ hơn, còn mùi hôi đặc trưng.
Dù cũng ngon lắm.
" , lúc giặt quần áo thấy một bộ đồ ngủ của em ?"
Đồ ngủ?
Tạ Duyên Chiêu đột nhiên suy nghĩ xoẹt qua.
Anh mím môi, nghiêm trang .
"Đồ ngủ nào?"
"Nó trông như váy ý." Bộ váy ngủ là Nguyễn Minh Phù tự tay , cô giáo Hồ Uyển Ninh cũng khen nên cô tự hào, nhưng hình như dạo tìm thấy nó. Nghĩ một chút cô bổ sung một câu: "Nó màu đỏ."
Nhớ chỗ hở to áo ngủ khiến Tạ Duyên Chiêu chột .
Anh ho một tiếng: "Có em rơi ở ? Tìm cẩn thận xem.”
"Tìm . Chỗ nào cũng tìm một , nhưng tìm thấy."
Tạ Duyên Chiêu đảo mắt quanh, đang vắt hết óc nghĩ lý do đánh lừa Nguyễn Minh Phù, thì thấy Vượng Tài vui vẻ chạy tới, trong miệng còn ngậm một thứ gì đó màu đỏ.
Nó chạy đến mặt Nguyễn Minh Phù, nhả thứ trong miệng xuống, ngoan ngoãn xổm đất.
“Gâu......”
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Nguyễn Minh Phù vuốt đầu chó, tinh mắt thấy mảnh vải trông quen mới mở xem.
Không , đây chính là bộ đồ ngủ mất tích của cô.
Cũng mà áo ngủ dính bùn đất cỏ vụn, trông hình dạng gì nữa. Ở phía n.g.ự.c còn một cái lỗ lớn thể chui đầu .
Nguyễn Minh Phù: "......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-437.html.]
Mẹ nó, tác phẩm đáng tự hào nhất của cô!
Nguyễn Minh Phù vỗ một cái lên bàn, dọa Tạ Duyên Chiêu đang chột nhảy dựng lên.
Anh Nguyễn Minh Phù một cách ngạc nhiên.
“Nói! Có chuyện gì xảy thế?”
Tạ Duyên Chiêu đang định giải thích, phát hiện Nguyễn Minh Phù đang thẩm vấn Vượng Tài.
Dù hiểu gì, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vượng Tài, con lén nhà ?" Nguyễn Minh Phù cầm đống vải, Vượng Tài: " Con ngoan thì cắp đồ lung tung nhá.”
Làm cái đầu nhỏ nhắn của Vượng Tài thể hiểu lời của Nguyễn Minh Phù.
Nó còn tưởng rằng cô đang đùa với nó, hưng phấn kêu một tiếng vẫy đuôi vui vẻ.
“Không sai." Tạ Duyên Chiêu đổ tội luôn cho nó: "Là do Vượng Tài nghịch.”
Nếu Vượng Tài hiểu lời , kiểu gì cũng cho tên khốn kiếp một đấm!
Nguyễn Minh Phù đống vải mặt đất, chán nản dời mắt .
“Vượng Tài, thấy nó ở , dẫn qua đó xem một chút.”
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Vẫn xem á?
Nguyễn Minh Phù xoa đầu Vượng Tài.
Là một chú chó thông minh, Vượng Tài cho rằng cô đang chơi với , nó trở nên vô cùng phấn khích. Cái đuôi vẫy thành cánh quạt, vui vẻ sủa Nguyễn Minh Phù.
Thậm chí còn chạy khắp sân nhà.
Bãi cỏ, đất trồng rau đều nó dẫm nát lung tung giống như lên cơn điên.
Nguyễn Minh Phù che trán, Tạ Duyên Chiêu liền khống chế Vượng Tài.
“Chó con lúc nào cũng . Vừa quậy phá, thích cắp đồ."
Tạ Duyên Chiêu bình tĩnh độ tội cho Vượng Tài, còn xoa đầu nó một cái: "Qua một thời gian ngắn sẽ khôngnhư thế nữa.”
Vượng Tài Tạ Duyên Chiêu nắm da gáy thì im. chỉ cần Nguyễn Minh Phù sang thì lỗ tai lông xù của Vượng Tài giật giật, đuôi cong lên.
“Vượng Tài, cắt đồ ăn vặt của con trong ba ngày!”
Tạ Duyên Chiêu ho một tiếng: "...... Cũng sai lầm lớn gì, trừ một ngày .”
Nguyễn Minh Phù nghi ngờ sang.
Bình thường, tên đàn ông đáng ghét luôn ủng hộ khiển trách, phạt Vượng Tài nặng nhất. Bây giờ….. xin giảm án cho Vương Tài?
Thật lạ lùng.
Tạ Duyên Chiêu còn tưởng rằng Nguyễn Minh Phù phát hiện điều gì, tim cũng nhảy đến cổ họng.
“...... Làm ...... Làm ?”