Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:21:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Bạch Thiển Châu hỏi thăm một hồi, lúc mới dẫn cô lên lầu ba: "Con gái của , nhất định thật xinh ."

Sớm thế thì bọn họ mua luôn lúc ở Bắc Kinh, cái nơi rách nát thì thể quần áo gì ?

Tạ Ngâm liếc mắt qua, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời.

"Mẹ, bộ quần áo đó tệ."

Bạch Thiển Châu theo hướng cô chỉ, nhân viên bán hàng thấy hai con ăn mặc sang trọng, vội vàng mở miệng giới thiệu.

"Vị tiểu thư thật tinh mắt, đây là hàng mới về của Hải thị."

"Lấy cho xem."

Nhân viên bán hàng lấy chiếc áo màu xanh lá cây mà lúc Nguyễn Minh Phù mặc xuống, đang định đưa qua cho cô thì ngăn .

"Lấy cho chúng món đồ màu chàm ."

Tạ Ngâm chút vui, cô cũng là vì màu sắc nên mới thích chiếc áo đó.

"Bảo con đừng ngoài nhiều thì con ." Bạch Thiển Châu bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ ai đúng ai sai chứ?"

Màu xanh lá cây sẽ cho da trắng càng trắng hơn và da đen càng đen hơn.

Mà Tạ Ngâm chính là cái da đen .

Mặc dù Bạch Thiển Châu đúng, nhưng Tạ Ngâm vẫn cảm thấy phục. Thế nhưng cô cũng dám cãi , đành từ bỏ.

Mua quần áo xong, Tạ Ngâm cũng vui lên tí nào.

"Được , con..."

Bạch Thiển Châu đang định gì đó, va trúng một , cả dán sát n.g.ự.c .

"A!"

Tạ Ngâm hét lên một tiếng, lúc mới đỡ Bạch Thiển Châu dậy, miệng còn ngừng mắng.

"Anh mù ? Đi đường, đụng !"

Chuyện xảy bất ngờ, cũng chạy đến xem náo nhiệt.

Một Tạ Ngâm thể kéo nổi Bạch Thiển Châu, dùng hết sức cũng thể nhúc nhích , sang quát mấy vây xem xung quanh: "Nhìn cái gì mà , còn tới giúp?"

Những đang định giúp một tay: "..."

Nghe đối phương như , bọn họ cũng giúp nữa.

Mấy ở hợp tác xã cung ứng sợ sẽ xảy chuyện lớn, chạy đến giúp Tạ Ngâm đỡ dậy.

"Mẹ, ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-393.html.]

Trên mặt Bạch Thiển Châu lộ vẻ thống khổ: "Đừng động, chân thương..."

"Hả?"

Không còn cách nào, chỉ thể đỡ bà đến phòng nghỉ.

"Anh , ..."

Tạ Ngâm đang mắng , thấy từ đất lên. Dáng dấp trai, phong độ, còn mặc âu phục đắt tiền, kiểu quần áo cô chỉ từng thấy một Kỳ Dương Diễm mặc.

Cằm để râu, trông cực kỳ lịch sự.

Nghĩ đến hội nghị thượng đỉnh tổ chức xong, lời mắng chửi đến bên miệng nuốt xuống.

"Xin , cố ý."

Đối phương vẻ cũng cảm thấy áy náy, bằng tiếng Hồng Kông quá lưu loát. Phải thật kỹ mới thể đang gì.

Tạ Ngâm chút thẹn thùng, nhưng nghĩ đến chuyện của , cô khẽ ho một tiếng.

"Anh đụng , xin ."

"Được."

Mọi thấy hai tiến phòng nghỉ, nếu cứ vây xem như cũng , liền giải tán.

Thái độ của đàn ông chân thành.

"Thật xin , là chú ý, thể trả tiền thuốc men và bồi thường."

"Không ." Bạch Thiển Châu chịu đựng cơn đau: "Chỉ là trật chân thôi, gì đáng ngại."

Nói xong, thấy hai mắt đàn ông sáng ngời.

"Trật chân? thể trị."

"Anh?"

Đừng là Bạch Thiển Châu và Tạ Ngâm, ngay cả nhân viên công tác của hợp tác xã cung ứng một bên cũng tin đàn ông Hồng Kông thể chữa trật chân.

" thật sự thể, xin hãy tin tưởng ."

"Được."

Tạ Ngâm nhanh chóng kéo tay Bạch Thiển Châu: "Mẹ, đừng bừa, ai đáng tin , lỡ như trị hỏng luôn thì bây giờ?"

"Không ." Bạch Thiển Châu với : "Mẹ tin ."

Đương sự như , những khác còn thể ý kiến gì.

Người đàn ông xổm xuống, nâng chân Bạch Thiển Châu lên.

"Ở chỗ ?"

Bạch Thiển Châu mím môi: "... Không , xích qua bên cạnh một chút."

Loading...