----
"Con gái ngoan, đói , ba chuẩn đồ ăn cho con.”
Nguyễn Minh Phù lắc đầu.
Đây chỉ là những vết trầy xước, đáng sợ nhưng nghiêm trọng. Bôi chút thuốc, qua vài ngày là khỏi.
Chân của cô mới nghiêm trọng nhất.
Không vặn chỗ nào, cổ chân nhanh chóng sưng lên. Thời gian trôi qua nó càng đau hơn. Sắc mặt cô trắng bệch, khó chịu đến mức ăn gì.
"Cậu xem, tại bác sĩ còn tới?"
Ba Nguyễn gấp như kiến bò chảo nóng, tới lui.
Ông tình cờ ngoái đầu , thấy thằng nhóc Tạ Duyên Chiêu đang cầm tay con gái .
Trong lòng càng bất mãn, tiến lên mạnh mẽ tách hai , đầu khó dễ Tạ Duyên Chiêu.
“Cậu mắt !”
Ông trừng mắt Tạ Duyên Chiêu.
”Con gái đau như , còn mau tìm..."
Nguyễn Minh Phù kéo tay ông Nguyễn, cứng họng : "Ba.”
“Hừ!”
Ba Nguyễn trừng mắt , gì nữa.
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Ba chồng của , hình như cực kỳ chướng mắt .
Không tranh với trưởng bối.
Tạ Duyên Chiêu sang bên của Nguyễn Minh Phù, vươn móng vuốt lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Ba Nguyễn thấy , càng tức giận.
Ông hoài nghi tên thằng nhóc thối Tạ Duyên Chiêu đang khoe cho ông thấy!
Ba Nguyễn hừ một tiếng thật mạnh , biểu đạt sự bất mãn của ông đối với Tạ Duyên Chiêu.
Tạ Duyên Chiêu: "......
Nguyễn Minh Phù: "......”
Sao xuyên tới đây xong ba cô trở nên trẻ con như ?
Cùng lúc đó, bác sĩ nắn xương cũng tới.
Là một nữ bác sĩ.
Cô bàn chân sưng tấy như bánh bao của Nguyễn Minh Phù mà nhíu mày. Đưa tay ấn một cái, Nguyễn Minh Phù đau đến trợn ngược mắt.
“A, đau đau đau......”
Ba Nguyễn đau lòng chết.
“Bác sĩ, cô nhẹ tay một chút.”
" ."
Bác sĩ bình tĩnh đáp.” sờ xương, cô thương ở , điều trị sai thì tính đây?"
Ba Nguyễn lập tức im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-367.html.]
Tạ Duyên Chiêu một bên cũng lo lắng.”Bác sĩ, nhẹ một chút.”
Nữ bác sĩ cũng là tính tình .
Liếc .
”Nếu tới đây hộ ?"
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Cho hai liên tiếp cứng họng xong, phòng bệnh liền yên tĩnh. Nữ bác sĩ sờ soạng vài cái liền nên như thế nào.
“Lát nữa đau, em nhịn một chút.”
Vừa dứt lời, Nguyễn Minh Phù liền cảm thấy chân cực kỳ đau đớn.
Trong lòng cô bất an, kịp kêu lên thành tiếng một bàn tay lớn vững vàng kéo trong ngực.
Được thở quen thuộc vây quanh khiến Nguyễn Minh Phù an tâm hơn.
Cảm giác đau đớn từ chân cũng giảm bớt .
Ba Nguyễn cầm tay con gái , Tạ Duyên Chiêu đang ôm chặt cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ buồn bã mất mát.
May mắn, quá trình trị liệu quá dài.
Bác sĩ lấy túi nước đá , đắp lên chân cô, lạnh.
"Được , chườm đá nửa tiếng là thể về."
Nữ bác sĩ thu dọn đồ đạc.
”Ngày mai chườm nóng thêm một , gói thuốc uống hai một ngày, sáng và tối, kê đơn ba ngày."
Tạ Duyên Chiêu tiếp nhận.”Bác sĩ, vết thương của cô lâu mới khỏi?"
"Ngắn thì ba ngày, chậm thì một tuần."
Nữ bác sĩ xách hòm thuốc lên.
”Nhớ kỹ, mấy ngày nay ít gì liên quan đến chân, nếu ba ngày trôi qua khỏi, thì tới tìm tái khám."
“Cảm ơn bác sĩ, chúng hiểu .”
Ba Nguyễn cảm ơn và đưa nữ bác sĩ ngoài.
Nguyễn Minh Phù đau đớn đến mức cả như mới vớt lên từ trong nước, tóc mái trán dán sát má cô.
Giống như một trận bệnh nặng, khuôn mặt tái nhợt ba Nguyễn đau lòng chết.
“Con gái, chứ?”
“Không...... Không việc gì......”
Cô thật sự đau, chui từ trong n.g.ự.c Tạ Duyên Chiêu, còn nhàn nhã tán gẫu vài câu với ông Nguyễn.
"Ba, ba và bà Loan đến đây báo cho con ?"
"Ba vốn báo cho con..."
Bỏ qua câu , ba Nguyễn siết chặt nắm tay.
”May mà ba tới nhanh, nếu còn con sẽ hai con bắt nạt đến thế nào nữa.”
Nhắc tới hai , sắc mặt ba Nguyễn chút khó coi.
“Chúng đánh và em gái như , sẽ tính sổ lên đầu con gái đúng ?”
Nếu dám, ba Nguyễn lúc cho bọn họ ly hôn luôn!
"Bọn họ liên quan đến con."