----
Tạ Ngâm đắc ý hai một cái, khẽ nâng cằm lên.
“Đây chính là kết cục dám khi dễ .”
Cố Ý Lâm hung hăng trừng mắt cô , lúc mới nhanh chóng đỡ Nguyễn Minh Phù dậy.
“Cậu chứ?”
“Tê......”
Cô hít một khí lạnh.
Khi giơ tay lên thì thấy bàn tay trắng nõn một vết trầy lớn, còn hiện lên tơ máu, tay cũng .
Nguyễn Minh Phù đau đớn, hốc mắt ửng đỏ.
“Sao nghiêm trọng như ?"
Cố Ý Lâm hoảng hốt nắm lấy cánh tay cô.”Để xem, còn chỗ nào nữa ?”
“A...... Đau......”
Đôi mày xinh của Nguyễn Minh Phù nhíu .
Cú ngã cực kì khó chịu, cô cảm thấy chỗ nào cũng đau. Đầu gối, khuỷu tay đều vết trầy nặng nhẹ khác .
Da của Nguyễn Minh Phù vốn trắng nõn, những vết thương xuất hiện cô càng vẻ đáng sợ hơn.
“Cậu đừng sợ….”
Cố Ý Lâm tình trạng thảm thiết của cô, hốc mắt cũng đỏ lên.
Nếu cô ...
"... hình như trật chân..."
Nguyễn Minh Phù cử động chân , cơn đau thấu tim lập tức truyền đến.
Lông mày cô nhíu chặt hơn.
Cố Ý Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Không việc gì là , việc gì là ......
Cô ngẩng đầu liền về phía đầu sỏ gậy tội đang đắc ý đằng , cầm lấy cây chổi kế bên đập đầu Tạ Ngâm, nhưng vẫn Cố Ý Lâm gắt gao cản .
“Chú Tiểu Lâm, cô thật hung dữ.”
Tạ Ngâm tuy rằng gọi là chú Tiểu Lâm, nhưng lớn tuổi, cũng xêm xêm Tạ Duyên Chiêu.
Thân hình cường tráng khỏe mạnh, liền là luyện võ.
Tiểu Lâm thảm trạng của Nguyễn Minh Phù, nhíu mày :
"Tiểu thư, hôm nay tư lệnh chỉ kêu bảo vệ cô.”
“Ba cái gì thì chú cứ theo .”
Cô rõ, Tiểu Lâm nhất định sẽ theo mệnh lệnh của ba cô. Cho dù tay, nhưng chỉ cần áp chế con đàn bà Nguyễn Minh Phù là đủ .
Lòng Tạ Ngâm trở nên hung ác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-362.html.]
Cô nhất định trả thù cho cái tát hôm , còn khuôn mặt ...
Nhìn thấy Nguyễn Minh Phù hiện giờ nẩy nở, dung nhan càng thêm xinh chói mắt, Tạ Ngâm càng tức giận.
Dù cô cũng gả chồng, suy nghĩ cho cuộc sống của bọn họ, cô vẫn nên hủy khuôn mặt xinh .
Coi như một chuyện ...
Trong mắt Tạ Ngâm nảy sinh ác độc, Cố Ý Lâm thấy đúng nhanh chóng buông tay , ngược bắt lấy cô .
”Cô đến nhà khác còn đánh , cô còn lý ghê! Bớ , đánh khác nè! Bớ !”
Nghe tiếng thét chói tai của cô, bốn phía cũng sôi trào lên, nhao nhao thăm dò qua.
“Các chị dâu ơi, tới đây đánh ! Mau đến nè!!!”
Người tới đây ngày càng nhiều, mặt Tạ Ngâm cũng hiện lên vẻ gấp gáp.
“Cô buông !”
Có ngu mới buông!
Cố Ý Lâm chỉ buông, còn ôm chặt lấy cô.
Không cô lấy sức lực, Tạ Ngâm sống c.h.ế.t cũng giãy .
“Con khốn! Buông tao !”
“Không buông!”
Rơi đường cùng, Tạ Ngâm đành đầu Tiểu Lâm.
”Chú Tiểu Lâm, chú mau bảo cô thả cháu .”
“Tư lệnh , chỉ phụ trách bảo đảm an cho cô.”
Tiểu Lâm liếc cô .
Hắn là cảnh vệ viên tổ chức phái cho Tạ tư lệnh, tay chân của Tạ Ngâm. Hơn nữa cô còn động thủ với một vợ của quân nhân, Tiểu Lâm càng sẽ nhúng tay.
Tạ Ngâm Tâm giận dữ.”Chú!”
Xung quanh sân của Nguyễn Minh Phù nhanh tụ tập một đám đông lớn.
So với Tạ Ngâm, bọn họ đương nhiên quen thuộc với Nguyễn Minh Phù hơn.
Thấy cô quỳ mặt đất, hốc mắt phiếm hồng, như khác khi dễ, đều mất bình tĩnh
“Ôi, chuyện gì xảy ?”
“Cô thấy ? Chị dâu Nguyễn đánh.”
"Ban ngày ban mặt dám chạy đến nơi hành hung, quá đáng, nhất định bắt !"
", bắt !"
Có mấy vợ quân nhân lùi , chạy bên ngoài tìm .
“Em dâu, em chứ."
Hồ Uyển Ninh vội vàng chạy tới, thấy Nguyễn Minh Phù ngã mặt đất, trong lòng nhảy dựng lên.
”Nào, lên.”