----
Hồ Uyển Ninh xuất từ gia đình ba thế hệ giáo viên, cô là ghét bảo mẫu nhất. Nếu do trưởng bối hai nhà Hứa Tạ giao tình sâu đậm, cô tuyệt đối sẽ đến nhà họ Tạ.
“Em đừng nhúng tay loại chuyện như , để lão Tạ tự xử lý là .”
Nguyễn Minh Phù cũng hiểu mới về mức độ vô liêm sỉ của bảo mẫu.
Không kiếp của tên đàn ông thối đào mộ tổ tiên của bảo mẫu ?
Đã qua đời hơn mười năm còn loại như ăn vạ.
Nguyễn Minh Phù đột nhiên hiểu .
Nếu đổi là cô, đánh văng não chó của bảo mẫu và Tạ tư lệnh , coi như cô thua.
Đàn ông thối vẫn còn bảo thủ xíu.
Hồ Uyển Ninh đặt bình sữa trong tay sang một bên, chỉ khoai tây nghiền kế bên hỏi tiểu mập mạp.”Còn ăn nữa ?"
“Ăn!”
“Chị dâu." Nguyễn Minh Phù vui mừng sang.”Thằng bé chịu chuyện ?”
Nói đến việc , mặt Hồ Uyển Ninh cũng ý .
“Đều nhờ em dạy chị khoai tây nghiền."
Cô giải thích: “Lão Hứa luôn lấy khoai tây nghiền mà thằng bé thích nhất giỡn với nó, rằng con kêu ba, ba sẽ cho con ăn.
Buộc thằng bé mở miệng chuyện.”
Hứa Chư khi con trai gọi là ba, vui đến nỗi cả đêm ngủ .
“Chắc từ giờ thằng bé sẽ dần dần bắt đầu chuyện.”
Nguyễn Minh Phù tò mò chọc gò má phúng phính của bé mập.
Đứa bé mở to đôi mắt đen như mực cô chằm chằm, mặc dù thằng bé gì nhưng Nguyễn Minh Phù vẫn thể cảm nhận sự im lặng của nó.
“Chị dâu, chị nè, thằng bé đang trừng em ? Ha ha ha~”
Hồ Uyển Ninh cũng .
"Đứa trẻ cảm giác ranh giới mạnh."
Cô bé mập một cái.
"Chị thu dọn đồ chơi của nó, nhưng nó cho, còn một giận dỗi.”
“Thật ư?” Nguyễn Minh Phù chút ngạc nhiên bé mập.
“Nhỏ con nhưng khó chiều nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-360.html.]
Bé mập đầu , để ý tới hai .
Nguyễn Minh Phù .”Chị dâu, chị nuôi con giỏi thật”
Cô từng thấy ít trẻ em trong quân khu, đa phần gầy gò, vàng vọt, trắng nõn, sạch sẽ giống bé mập.
"Đứa trẻ thích sạch sẽ, thích lăn lộn mặt đất."
Hồ Uyển Ninh vui hơn.”Bằng , thằng bé cũng sẽ giống một con khỉ bùn."
" đó cũng là con khỉ bùn đáng yêu."
Nguyễn Minh Phù nhân cơ hội sờ lên má bé mập, xoa xoa: " ?"
Bé mập đầu chôn mặt n.g.ự.c Hồ Uyển Ninh, đưa cái m.ô.n.g cho cô.
Nguyễn Minh Phù càng thêm xinh .
“Chị dâu nè, thằng bé vẫn còn giận nè.”
Hồ Uyển Ninh thu dọn đồ đạc xong, lấy một mảnh vải từ trong phòng .
"Em xem, mảnh vải thế nào?"
Vải là một mảnh vải .
Chạm cảm giác mịn màng, còn ánh lên màu ngọc giống như lụa.
“Không tệ.”
Nguyễn Minh Phù thích.
”Mảnh vải dùng đồ ngủ thì phí, may váy chị dâu, để em may cho chị.”
Mấy ngày nay cô học ít kỹ năng may quần áo từ Hồ Uyển Ninh, đây là lúc kiểm tra kết quả học tập.
"Vậy chị khách khí với em nữa."
Hồ Uyển Ninh sờ sờ chất liệu .
”Kỹ thuật hiện nay tuyệt ghê, tạo chất liệu như . Chị của chị nếu chị loại vải thêm thì sẽ gửi cho chị.”
Chị của Hồ Uyển Ninh là chủ của nhà máy vải 4 thành phố Bắc Kinh.
Mua vải gì gì đó cũng tiện hơn khác một chút.
“Điều quá tuyệt.”
Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng ngời.
Bây giờ cô hứng thú với việc may quần áo, xưa từng , học sinh kém nhiều văn phòng phẩm, Nguyễn Minh Phù cũng thích sưu tầm đủ loại vải vóc.
Ở nhà một đống vải.
Hồ Uyển Ninh thở dài.”Mấy năm nay, hiệu suất và lợi nhận của nhà máy chị ngày càng , chị chuyển sang may quần áo, nhưng gây ấn tượng với . Chị đang khá lo lắng.”