----
Dù lấy can đảm của ủy ban, cũng dám chạy bên tới bắt .
Đợi nhấc bộ đồ đạc lên xe, hai lúc mới đến tiệm chụp ảnh.
Ông chủ sớm chuẩn xong, lấy một xấp ảnh chút tiếc nuối. “Nếu ảnh màu sắc, ảnh của hai sẽ càng hơn."
Anh tấm ảnh hai trong cùng khung hình.
Càng càng thấy đúng, càng càng thấy .
Nguyễn Minh Phù hiếu kỳ nhận lấy, lật xem từng cái một. Đến khi thấy một tấm khác, nhịn rộ lên.
"Nhìn kìa, , nhăn mặt như một ông già ."
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Anh nghiến răng.
Ánh mắt cũng khỏi hai tấm ảnh hấp dẫn, đưa tay cầm lên nhịn hai . “Đồng chí, phóng to hai tấm ảnh lên."
Ông chủ chế nhạo . “Hiểu, hiểu.”
Hai bức ảnh, một là ảnh của hai .
Một cao lớn dũng mãnh, một kiều diễm như hoa. Hai cạnh , vô cùng hài hòa.
Tấm còn là ảnh một của Nguyễn Minh Phù.
Trong ảnh cô tươi như hoa, xinh rực rỡ. Đôi mắt hàm chứa ý , bên trong phảng phất ẩn chứa ngàn vạn ngôi ...
“Còn thể phóng lớn nha.”
Nguyễn Minh Phù tò mò thăm dò, xem Tạ Duyên Chiêu chọn hai tấm nào.
cao lớn, cho dù cô vươn dài cổ như hươu cao cổ cũng một chút nào.
Hừ!
Cô vui hừ lạnh một tiếng.
Tạ Duyên Chiêu trả chút tiền, đợi một lát mới xong hai khung ảnh mà chỉ định.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới hai tấm ảnh.
Ánh mắt của đàn ông thối thật sự .
Trong lòng Nguyễn Minh Phù vui sướng, chút buồn bực lúc tan biến.
Hai trở bộ đội thì trời tối.
Cố Ý Lâm chuyển cái ghế ở cửa, bên chân còn Vượng Tài đang cạnh mất hết kiên nhẫn. Thấy Nguyễn Minh Phù từ xe bước xuống, u oán :
"Hai còn đường trở về .”
Biết cô đợi ở đây bao lâu ?
Chết tiệt!
Cố Ý Lâm phắt dậy.
Ngược là cô xem, hai ngoài lâu như rốt cuộc là để mua cái gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-342.html.]
Mau tới hỗ trợ xách đồ.
Cố Ý Lâm: "......”
Còn sai khiến gọi cô , một bụng oán khí của cô còn tan .
Đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt!
Tuy như , nhưng Cố Ý Lâm vẫn tới. Khi thấy quả đào bên trong, cô càng sửng sốt.
Ngạc nhiên quên hạ thấp giọng. "Trời ơi, lấy trái cây ở ?"
“Còn là đào.”
“Loại khó mua lắm.”
Nguyễn Minh Phù giải thích đơn giản một câu. "Đừng nhảm, mau mang đồ .”
“Ồ.”
Tạ Duyên Chiêu trả xe, Nguyễn Minh Phù sô pha, nhặt từng thứ.
“ , ăn cơm ?”
Cố Ý Lâm: "......”
Chờ Nguyễn Minh Phù nhớ tới thì cô sớm c.h.ế.t đói.
“ ăn , ăn ở nhà chị Uyển Ninh.”
Cố Ý Lâm khắp nơi tuyên chỉ.
Chỉ cần da mặt dày, khắp nơi đều thể là nhà của cô .
Chờ Tạ Duyên Chiêu trở về, ngoại trừ phòng khách sáng đèn, xung quanh đều tối om, Nguyễn Minh Phù sô pha híp mắt .
Cố Ý Lâm sớm cô đuổi về phòng ngủ.
“Về ?”
Tạ Duyên Chiêu một tiếng. "Ba khi nào thì tới ?”
“Không." Nguyễn Minh Phù lắc đầu. “Chắc là mấy ngày nay.”
Bọn họ cho cô , nên nghĩ đến một cuộc tấn công bất ngờ ?
Rất giống phong cách của bà Loan.
Nguyễn Minh Phù vội, ở đây điều tra kỹ. Không quân nhân, nhà dẫn dắt, bọn họ căn bản .
Nguyễn Minh Phù đắc ý.
Đột nhiên cảnh bà Loan ngăn ở bên ngoài, bộ dáng há hốc mồm , cô còn qua .
“ , em cho một bát mì, mau ăn .”
Cô lấy lồng bàn bàn , lúc Tạ Duyên Chiêu mới đáy còn một bát mì đang bốc nóng.
Cổ họng trơn trượt, thấy cô tươi như hoa.
Tạ Duyên Chiêu, sinh nhật vui vẻ.
Mì sợi hiển nhiên là mới , còn bốc nóng.
Nước canh vàng óng, thêm mì sợi màu trắng, phía còn điểm xuyết hành hoa màu xanh lá cây. Trên mì một quả trứng, bên cạnh còn hai miếng củ cải trắng xanh mơn mởn.