----
Hai mắt chủ nhiệm Hoàng sáng ngời, cảm động về phía ông Nguyễn, nhưng trong mắt đối phương chỉ thấy một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt thứ.
Trong chốc lát, hai con rùa đều cùng một cây đậu xanh.
“Đồng chí Nguyễn lý tưởng.”
Chủ nhiệm Hoàng thiết với ba Nguyễn hơn một chút: “Nông trường ông, nhất định sẽ giàu lên!"
Ba Nguyễn cũng : "Chủ nhiệm Hoàng…”
"Chủ nhiệm Hoàng chứ, xa lạ quá. Anh lớn hơn em một chút, em gọi là Nguyễn, gọi em là Nhân Trung ."
Tên đầy đủ của chủ nhiệm Hoàng là Hoàng Nhân Trung.
"Được."
Ba Nguyễn mật khoác vai Hoàng Nhân Trung:
"Trước đây điều tra nông trường, nhiều ý tưởng..."
Hai mắt Hoàng Nhân Trung sáng lên: "Anh Nguyễn đến văn phòng của , chúng từ từ chuyện..."
Bà Loan một lời khó hết theo bóng lưng ba Nguyễn.
Kỳ Dương Diễm: "...”
Bây giờ nên lời.
“Được , em gái con kết hôn.”
Tìm ba ruột, cha ruột trung niên tỏa sáng sự nghiệp mùa xuân thứ hai, sống c.h.ế.t theo .
Mẹ ruột ở cùng với ba ruột, cũng thể bỏ ba Nguyễn mà .
Lăn qua lăn một vòng vẫn là cô đơn.
Bà Loan quản ba Nguyễn nữa nên chỉ đành lắc đầu.
“Đi thôi, đưa đến bưu điện gần nhất, chuyện điện thoại với em gái con.”
Lúc bà Loan những lời , bộ dáng hung tợn khiến cho tay Kỳ Dương Diễm run lên.
Đột nhiên bắt đầu lo lắng cho tính mạng của em gái .
Ba Nguyễn và bà Loan sửa án xử sai, hiện nay nông trường quản chế, đương nhiên cũng cần việc nữa.
Gọi điện thoại mà thôi, văn phòng ở nông trường cũng , cần đặc biệt chạy đến bưu điện.
Nhân viên , lúc mới để gian cho hai con .
Đợi một lúc, điện thoại mới kết nối.
Chỉ đối diện truyền đến một giọng trong trẻo:
"Xin chào, là Nguyễn Minh Phù.
Tay bà Loan cầm micro siết chặt:
"Nguyễn Minh Phù, con cho rằng ở đây mới tùy tiện lăn qua lăn , còn dám lập gia đình?"
Nguyễn Minh Phù ở đầu dây bên thấy giọng , cả giống như một con mèo giẫm đuôi.
“Loan phu nhân?”
Bà Loan âm trầm mở miệng:
"Cô gọi là gì cơ?”
“... Mẹ.”
Nguyễn Minh Phù nghĩ đến chiêu mà bà Loan đối phó với , nhịn run lên.
Cho một xinh như cô xuyên tới đây, còn thêm một Loan phu nhân chứ...
Hu hu hu, mệnh của cô thật khổ.
"Có con đang thầm mắng ?"
Nguyễn Minh Phù giật :
"Không... , nào .”
Bà Loan hừ lạnh một tiếng.
Con gái mà vểnh m.ô.n.g là bà liền rõ cô cái gì.
“Mẹ và ba con định đến chỗ con.”
“Hả?”
Nguyễn Minh Phù ở đầu dây bên kinh ngạc.
“A cái gì cơ.”
"Mẹ, và ba sửa án xử sai?"
Lúc Nguyễn Minh Phù mới phản ứng , càng kinh ngạc hơn, vội hỏi:
"Chuyện xảy khi nào, tại hai cho con , lẽ nào con là con gái ngoan của hai ?"
Lúc lời , cô còn một ít tủi .
Bà Loan: "...”
May mắn là cô ở bên cạnh, nếu cái đầu chó của cô gõ nát !
“Câm miệng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-329.html.]
Nguyễn Minh Phù ở phía bên vẫn tủi như , bà Loan uy hiếp: "... A.”
“Đừng nhảm nữa, ngày mai và ba con sẽ lên đường.”
“Nhanh như , hai định nghỉ ngơi vài ngày ?”
Nguyễn Minh Phù thật sự quan tâm chứ vì sợ hãi.
Bà Loan híp mắt phượng: "Bớt ha ha cho lão nương, cứ quyết định như !"
Bà lười nhảm với cô con gái hư , khi đưa micro cho Kỳ Dương Diễm, bà lập tức ngoài.
“Minh Phù.”
"Anh trai."
Bà Loan mạnh mẽ dữ dội, là một nóng nảy, cẩn thận sẽ đánh một trận, Nguyễn Minh Phù dám hỏi quá nhiều, nhưng chuyện với Kỳ Dương Diễm thì kiêng kỵ gì:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"
Trước đó Cố Ý Lâm Chi ba cô sửa án xử sai, kết quả cô đợi mấy tháng cũng động tĩnh gì.
Bây giờ cô đợi nữa , ba Nguyễn sửa án xử sai luôn .
Còn tới tìm cô.
Nguyễn Minh Phù đau khổ, nhịn đưa tay sờ chân ...
Càng hỏi càng sợ nha.
Kỳ Dương Diễm kể chuyện xảy hôm nay, còn kể cho cô quyết định của ba Nguyễn.
"Anh, ba nhốt quá lâu nên ngốc chứ?"
Kỳ Dương Diễm: "...”
Lời nếu mặt bà Loan, xem bà đánh cô .
“Ba suy nghĩ của riêng .”
"Có gì mà suy nghĩ chứ!"
Nguyễn Minh Phù nghĩ :
“Chẳng lẽ nông trường còn hơn thành phố biển ?”
Cô thật sự hiểu.
Chức giám đốc nhà máy thép ở Hải Thành thì bỏ mặc, chạy đến nông trường ăn cát.
Người còn tưởng rằng ba cô vấn đề chứ.
" , thật sự đầu tư đó ?"
Nguyễn Minh Phù nghĩ đến biên cương 50-60 năm , nhịn nhíu mày: "Anh thật sự thể thu hồi vốn ?"
Kỳ Dương Diễm: "Không chắc nữa.”
Nguyễn Minh Phù: ".....”
Cho dù ở một thời khác, trai cô vẫn là giàu nứt đố đổ vách.
mà Kỳ Dương Diễm dùng sự thật cho cô cái gì mới gọi là giàu nứt đố đổ vách chân chính.
Một trăm vạn, lấy thì thôi.
Giọng của Kỳ Dương Diễm vô cùng bình thản, giống như đưa một trăm vạn mà là một tệ.
Nguyễn Minh Phù: "...”
Thật chua xót.
Nhân viên lén: “...”
Anh cũng thấy chua xót.
Nếu ba định phát triển nông trường, sẽ đầu tư thêm chín trăm vạn.
Kỳ Dương Diễm nhẹ nhàng một câu cho hai khác thiếu chút nữa té ngã.
Nhân viên lén: “...”
Liều mạng bóp đùi .
Bình tĩnh, nhất định bình tĩnh!
Nguyễn Minh Phù: "...”
Những giàu xa.
"Anh , nhiều tiền như ?"
So sánh với trai thì cô thật sự là phế vật mà.
Khó chịu! Muốn ......
"Ngân hàng lớn nhất Hồng Kông, trường đua ngựa lớn nhất, khách sạn lớn nhất cùng với ba phần tư việc kinh doanh phà của Hồng Kông."
Kỳ Dương Diễm nhẹ nhàng : "Cuối năm hạch toán, tài sản vượt quá hai tỷ."
Cũng là gì cả.
Đây là tất cả tài sản của , nhưng tất cả đều giấu trong bóng tối.
Nguyễn Minh Phù: "...”
Cô nuốt nuốt nước miếng.
Khó trách ngoài mang theo nhiều vệ sĩ như , nào đó bắt kấy trai phỏng chừng thể trở thành một phú hào.
Hơn nữa, của cô chấp niệm gì ?