----
Trong thời đại nhà máy chính thức mới chỉ ba bốn mươi đồng một tháng, chỉ cho ăn uống tiết kiệm nhiều năm mới thể ba bốn mươi ngàn.
Đối với loại tài chủ tiền còn hào phóng , chủ nhiệm Hoàng càng kỳ thêm vọng khoản đầu tư tiếp theo.
Ông cẩn thận mở miệng: "Đồng chí Kỳ, thấy thế nào?"
“Một trăm vạn.”
Vừa dứt lời, bộ trong văn phòng đều kinh ngạc.
“Cái gì cơ?”
Bọn họ còn nghi ngờ tai vấn đề.
Chủ nhiệm Hoàng như ngừng thở, run rẩy : "... Kỳ, đồng chí Kỳ, mới bao nhiêu?"
“Một trăm vạn!”
“A…”
Mọi đều hít một khí lạnh.
Một trăm vạn, rốt cuộc nhiều đến mức nào? Bọn họ thật sự dám nghĩ tới.
Đôi mắt chủ nhiệm Hoàng tỏa sự cuồng nhiệt, ánh mắt Kỳ Dương Diễm càng giống như đang một con búp bê vàng.
Hai mắt ông sáng: "Thật... thật ?"
Bởi vì quá kinh ngạc, ngay cả giọng chuyện chủ nhiệm Hoàng cũng bắt đầu lắp bắp, tay thì run rẩy như bệnh Parkinson.
Kỳ Dương Diễm gật đầu, tiếp tục ném một quả bom.
"Đây chỉ là đầu tư sơ bộ."
Anh bắt chéo hai chân , tựa ghế: "Xem tình hình tiếp theo, nếu thể sẽ thêm ."
Với ánh mắt mong đợi và tóe lửa của chủ nhiệm Hoàng, giọng của Kỳ Dương Diễm vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Mỗi đều thấp hơn một trăm vạn."
Chủ nhiệm Hoàng mà kinh ngạc suýt cắn lưỡi .
Trời ơi!
Nếu Kỳ Dương Diễm còn ở chỗ , thể biểu hiện quá mất mặt. Chủ nhiệm Hoàng sẽ gấp đến mức hét lên một cái, xem thử ông đang mơ .
Không trách chủ nhiệm Hoàng phản ứng như , các cán bộ huyện thị khác sớm kinh ngạc đến nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-325.html.]
Giám đốc Hoàng vẫn , khi khiếp sợ ông bắt đầu cảm động.
Cuộc sống ở biên giới dễ dàng, thật sự là chuyện thể hết. Vị chủ nhiệm đất đai cằn cỗi và bão cát, nếu vì lý tưởng trong lòng, ông lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái .
hết tới khác một , một đầu tư là cả trăm vạn.
Không ngoa khi chủ nhiệm Hoàng hận thể nhận Kỳ Dương Diễm cha của .
Mẹ nó, đây là , rõ ràng chính là đấng cứu thế.
"Thật sự cảm ơn đồng chí Kỳ."
Hốc mắt chủ nhiệm Hoàng đỏ lên: "Ngài yên tâm, nhân dân biên cương chúng nhất định sẽ khắc ngài lên bia."
Kỳ Dương Diễm: "...”
Anh còn chết, khắc lên bia gì chứ.
Chủ nhiệm Hoàng cũng kịp phản ứng, trong lời của nghĩa khác. Đưa tay vỗ mặt , xin :
"Đồng chí Kỳ, xem con , kích động một cái là năn đàng hoàng ."
" đang về các di tích, và những gì khắc đó là những công đóng góp cho biên giới."
Kỳ Dương Diễm gật đầu: "Chuyện cụ thể sẽ bảo trợ lý của liên lạc với ông.”
"Nên , nên ."
Bây giờ chủ nhiệm Hoàng Kỳ Dương Diễm, quả thực còn thâm tình hơn so với ba ruột của : "Ngài yên tâm, chỉ cần yêu cầu hợp lý, chúng nhất định đồng ý với ngài vô điều kiện.”
Người trả tiền chính là ông nội. chủ nhiệm Hoàng tự giác dùng danh xưng tôn trọng hơn.
"Không cần khách sáo."
Kỳ Dương Diễm một xung quanh: "Có chút việc tìm chủ nhiệm Hoàng chuyện riêng, tiện ?"
chủ nhiệm Hoàng những một cái, đúng lúc những khác cũng rời .
“Tiện chứ, cứ thoải mái .”
Những xung quanh đều ngoài, lúc Kỳ Dương Diễm mới mở miệng:
"Chủ nhiệm Hoàng, giấu giếm gì ông, mới ở chỗ thấy trưởng bối của một bạn cũ của , thể nhờ ông một chút, để cho gặp bọn họ một ."
Chủ nhiệm Hoàng hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
“Ngài là ai, lập tức gọi tới cho ngài.”
"Vợ chồng họ Nguyễn thả ."