Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:01:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Không còn cách nào khác, Tạ Duyên Chiêu đành đưa hai bệnh viện quân khu.

Trong lúc kiểm tra, Nguyễn Minh Phù an phận còn chạy nhảy lung tung.

"Bác sĩ, bao lâu nữa cô mới khỏe ?"

"Cậu chỗ đó .”

Tạ Duyên Chiêu theo hướng bác sĩ chỉ, thấy một đám bay nhảy, vẫn đang khoa chân múa tay vui vẻ, nhà bên cạnh cùng trấn áp cũng dẹp yên .

nhiều ở đó, thể so với hiện trường uống thuốc.

“Những bên đều là ăn nấm trúng độc.”

Tạ Duyên Chiêu: "...”

“Lão Tạ, tên khốn kiếp !”

Nguyễn Minh Phù mắng Tạ Duyên Chiêu xong, cả thẳng tắp ngã về phía . Vẫn là Tạ Duyên Chiêu nhanh tay lẹ mắt, ôm cả trong ngực.

Cố Ý Lâm thì thảm .

chỉ một , y tá bận rộn. Cô xuống ghế và tưởng tượng là một con cá.

Tạ Duyên Chiêu: "...”

Chờ đến khi Nguyễn Minh Phù tỉnh là chạng vạng tối.

kim tiêm tay, rõ ràng là của bệnh viện, lúc mới về phía bên cạnh:

"Tạ Duyên Chiêu, em ?"

"Em trúng độc."

Nguyễn Minh Phù nhắm mắt ôm đầu. Trước đây cô ăn nấm sẽ ngộ độc. Kiếp , nhưng kiếp bệnh viện.

Nguyễn Minh Phù: "...”

Nhớ tới dáng vẻ khi trúng độc mạng, cô lập tức dùng hai tay che mặt : "... Vậy... em gì sai chứ."

"Theo suy nghĩ của em, chuyện như thế nào là sai lầm?"

Nguyễn Minh Phù: "...”

Nói một câu , thật khiến cho cô mất hết mặt mũi.

Hu hu hu, một đời danh của cô cứ như mà tiêu tan. May mà thời đại máy ảnh, sẽ ghi dáng vẻ lúc đó của cô, nếu Nguyễn Minh Phù thật sự c.h.ế.t cho .

"Cô thế nào ?"

Nhìn Cố Ý Lâm đang ngủ say, Nguyễn Minh Phù chút lo lắng.

“Cô tỉnh , bạn em dẻo dai như nghé con , đáng lẽ tỉnh dậy sớm hơn em mới đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-321.html.]

"Cô ăn nhiều hơn em, trúng độc nặng hơn một chút." 

Tạ Duyên Chiêu giải thích thêm một câu: "Có lẽ sẽ muộn một chút."

Nguyễn Minh Phù: "...”

Đây là nghiệp chướng gì , ăn một bữa cơm cũng thể đưa bản bệnh viện.

"Anh ở đây cả buổi chiều ?"

Tạ Duyên Chiêu thản nhiên đáp một tiếng.

“Em một ở bệnh viện, chăm sóc, chính cũng yên tâm, vì xin nghỉ buổi chiều.”

Nguyễn Minh Phù thanh tú ngáp một cái.

"Em còn khỏe, buồn ngủ là bình thường, ngủ một lát ." 

Tạ Duyên Chiêu vươn tay, kéo góc chăn cho cô: "Chờ uống xong thuốc , chúng trở về."

“Được.”

Nguyễn Minh Phù an tâm nhắm mắt .

Ở phía bên .

Từ chỗ Nguyễn Minh Phù địa chỉ của ba Nguyễn, Kỳ Dương Diễm lập tức tìm tới.

Một đám đông đúc, là đến đầu tư khiến lãnh đạo tối cao của nông trường, chủ nhiệm Hoàng kinh ngạc.

Tuy rằng ông hiểu chuyện gì, nhưng vẫn chuẩn nghênh đón đoàn doanh nhân nước ngoài.

Nếu thật sự thể kéo một khoản đầu tư, mùa đông năm nay nông trường cũng thể dễ chịu hơn một chút.

Vừa mới gặp mặt, chủ nhiệm Hoàng tuổi tác của đầu cho kinh ngạc.

Người đó thật sự trẻ, chỉ sợ là tới ba mươi tuổi, chủ nhiệm Hoàng chút thấp thỏm, trẻ tuổi việc định tính, là tới trêu chọc ông chứ?

“Xin chào, họ Hoàng, gọi là chủ nhiệm Hoàng là .”

Người nọ vẫn luôn đưa lưng về phía ông lúc mới xoay , thản nhiên : “ họ Kỳ.”

“Thì là đồng chí Kỳ."

chủ nhiệm Hoàng vô cùng nhiệt tình, chỉ chiếc ghế đơn sơ : “Mời , mời.”

Ông còn lấy lá bản luôn trân quý, nỡ uống , pha đưa qua.

“Đồng chí Kỳ, đừng khách sáo.”

Kỳ Dương Diễm cầm tách lên uống một ngụm: "Chủ nhiệm Hoàng, mục đích tới ông cũng , tìm hiểu một chút, tình hình cơ bản của nông trường."

“Được ."

Loading...