----
Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng lấp lánh.
, cô như cũng tính là dối.
Kỳ Dương Diễm xong lời , tức giận trừng mắt cô một cái.
Anh thể hiểu ý của Nguyễn Minh Phù.
"Chờ tìm ba xong sẽ tính sổ với em."
Nguyễn Minh Phù xong lời , lập tức nở nụ . Cô thể , trai cô như là cam chịu .
"Anh, thật ."
Cô vui vẻ qua, kéo lấy tay tủm tỉm.
"Đi ." Kỳ Dương Diễm tức giận hất tay Nguyễn Minh Phù : "Gọi ."
Nguyễn Minh Phù vui vẻ mặt.
Đi tới cửa đầu: "Anh, chúng tới đột ngột như , nếu tìm đường trở về thì bây giờ?"
Tay Kỳ Dương Diễm khựng .
Anh vẫn nghĩ đến chuyện .
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút tiếp: "Anh xem... Không chúng đến đây để gánh vác sứ mệnh ? Khôi phục đất nước, cứu dân!"
"Em ?"
Kỳ Dương Diễm đánh giá Nguyễn Minh Phù từ xuống , châm chọc : "Ngoài ăn uống vui chơi, em còn thể gì ?"
Lúc lời , trong mắt lộ rõ sự ghét bỏ.
Nguyễn Minh Phù: "..."
"Không nên khinh thường khác như ."
Cô tức giận, đúng lý hợp tình : "Không là còn và ba ?"
Có ba tấm chắn , cô cần thiết gì nữa!
"A, bây giờ còn thêm một Tạ Duyên Chiêu."
Kỳ Dương Diễm: "..."
Thấy lời nào, Nguyễn Minh Phù giật giật góc áo .
"Anh, em đang nhiêm túc đấy."
Cô đếm đếm ngón tay: "Anh là nhân tài trong lĩnh vực tài chính, ngẫm xem, chúng tư bản nước ngoài đè ép hơn ngàn năm . Không đến lúc ... nên phát huy năng lực của ?"
"Huống hồ, em cảm thấy thời đại cũng ."
Kỳ Dương Diễm day day lông mày: "Tốt chỗ gì?"
Trong đầu cô hiện lên hình bóng của Tạ Duyên Chiêu... Ngoài miệng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-272.html.]
"Tốt gì nơi cũng thực hiện nguyện vọng lúc mười tám tuổi của em."
"Nguyện vọng gì?"
"Muốn con gái một."
Nói xong Nguyễn Minh Phù nhanh chóng bỏ chạy.
Kỳ Dương Diễm: "..."
...
Hôm nay quá muộn, Kỳ Dương Diễm cũng giữ bọn họ lâu. Ăn xong một bữa cơm, liền đưa bọn họ lên xe.
Kỳ Dương Diễm về phía Tạ Duyên Chiêu, nhịn cảnh cáo một câu.
"Khoảng thời gian xem biểu hiện của , chỉ cần đối xử với em , sẽ ập tức mang em trở về cảng thành. Em gái của Kỳ Dương Diễm , lo gả "
Nguyễn Minh Phù cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Anh trai cô thật !
Tạ Duyên Chiêu thẳng : "E là sẽ cơ hội đó."
Vừa dứt lời, chiếc xe phóng vọt .
Kỳ Dương Diễm: "..."
Trên xe, Nguyễn Minh Phù nhịn ngủ gật.
Cô bận rộn cả ngày, khi còn tiếp nhận thẩm vấn của Kỳ Dương Diễm. Tinh thần suy sụp đến cực điểm, trong xe cơn buồn ngủ ập đến.
Tạ Duyên Chiêu cô một cái.
Lấy áo khoác đắp lên cô.
Tốc độ lái xe của cũng chậm , chờ lúc hai trở bộ đội, trời tối đen.
Anh dừng xe, Nguyễn Minh Phù cũng đúng lúc mở mắt , gương mặt còn ngái ngủ.
Cô còn kịp gì, một tiến tới gõ cửa xe. Tạ Duyên Chiêu hạ cửa sổ xe xuống, Nguyễn Minh Phù cũng qua.
Là tiểu đoàn trưởng Cố, lúc vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Đoàn trưởng Tạ, vợ sắp sinh, thể giúp đưa đến bệnh viện ?"
"Cô ?"
Tạ Duyên Chiêu cởi dây an , với Nguyễn Minh Phù: "Em , để giúp một tay."
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
"Chú ý an ."
Sinh con cũng chẳng gì ho, Nguyễn Minh Phù buồn ngủ, đương nhiên càng về ngủ hơn.
Hai nhà cách xa, bà bầu nhanh tiểu đoàn trưởng Cố bế , ở ghế . Phía còn một bà lão, tay xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc.
Đi đến gần Nguyễn Minh Phù, cũng là cố ý vô tình đẩy cô một cái.
Lực đẩy mạnh, chỉ khiến Nguyễn Minh Phù lảo đảo mấy bước.