----
Anh là đàn ông, cầu kì như Nguyễn Minh Phù mà trực tiếp dội nước lạnh . Anh khỏe và sợ cảm lạnh.
Tuy sớm dự liệu như khi chuyện xảy thì vẫn chút hồi hộp.
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu hệt như vực sâu, khóa chặt cô khiến chút sợ hãi.
“Lại đây.”
Nguyễn Minh Phù mím môi, lúc mới chậm rãi tiến lên.
Hệt như thứ nặng ngàn cân cột chân.
đường xa hơn thì cũng ngày tới, cô tới bên cạnh giường một bàn tay kéo lấy. Cả Nguyễn Minh Phù ngã xuống, đầu óc choáng váng.
Môi lưỡi giao mang theo sự hung ác và chiếm đoạt vô tận.
Khiến cô chút sợ hãi.
Trong những chuyện thế , đàn ông thường chiếm quyền chủ động để bất ngờ kịp đề phòng.
Mãi lâu , Tạ Duyên Chiêu mới buông cô .
Tim Nguyễn Minh Phù đập càng lúc càng mạnh.
Chưa tắt đèn, mặt mũi hai vẫn rõ ràng như cũ.
Trong mắt cô mang theo nước, đôi môi hôn đến sưng đỏ, xuyên qua kẽ răng còn thể thấy đầu lưỡi mềm mại ửng hồng. Nguyễn Minh Phù nghiêng đầu, tránh ánh hung dữ của đàn ông.
Giọng cô hệt như muỗi kêu: “Tạ Duyên Chiêu, tắt đèn.”
...
Ngày hôm , ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng mặt Nguyễn Minh Phù.
Hai hàng lông mi cô khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt .
Nguyễn Minh Phù tỉnh dậy, đầu óc chút hỗn loạn phân biệt điều gì. Cô khẽ cử động, bên truyền tới cơn đau khiến cô hít khí lạnh.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới tỉnh táo .
Sau đó càng tức giận.
Tên đàn ông đêm qua , lăn qua lăn khiến cô gần chết.
Dù cô cầu xin tha thứ thì cũng buông tha cho cô. Nguyễn Minh Phù cũng là kết thúc từ khi nào, trong lúc lơ đãng cô chỉ thấy tiếng gà gáy truyền tới tai còn nhớ gì nữa.
Nguyễn Minh Phù cố nén khó chịu dậy.
Cô đập mạnh xuống giường.
Ly hôn!
Không thể sống nổi cuộc sống , nhất định rời .
Nguyễn Minh Phù uể oải như thể sức lực yêu tinh hút cạn. Cô tựa đầu giường, cơ thể đau nhức tới nỗi ngay cả can đảm xuống cũng .
“Em tỉnh .”
Tạ Duyên Chiêu nhãn nhã như gió xuân từ ngoài cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-208.html.]
Cô hung hăng trừng mắt đàn ông chó c.h.ế.t đó một cái.
Tạ Duyên Chiêu vẫn bĩnh tĩnh, yết hầu gợi cảm khẽ nhúc nhích vài cái mới : “Cảm giác thế nào, còn đau ?”
Nguyễn Minh Phù: “...”
Sắc mặt cô một mảnh xanh đỏ.
“Anh nữa !”
Tạ Duyên Chiêu nhanh chóng câm miệng.
Da mặt cô mỏng, nên chọc cô giận.
“Anh nấu cháo .”
Trong mắt Tạ Duyên Chiêu chứa đầy sự quan tâm, giọng cũng vô cùng dịu dàng. Nếu để cho binh lính trướng thấy chắc sẽ trố mắt :
“Hay.. bê tới cho em ăn nhé?”
Câm miệng!
Gò má Nguyễn Minh Phù nóng lên, tức giận trừng mắt .
Ý là ?
Cô thảm như , còn cần khác bê tới cho ăn?
“Đi ngoài.” Cô hừ lạnh một tiếng, trừng mắt Tạ Duyên Chiêu: “Anh ngoài em đồ?”
Quần áo ngủ , cũng còn cảm giác dính nhớp. Hẳn là tên đàn ông lau dọn cho cô.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Minh Phù càng đỏ hơn.
Cô hổ, giận dữ trừng mắt tên đàn ông chó c.h.ế.t một cái.
cô .
Mắt cô trong suốt như làn nước mùa thu. Nếu lúc là hoa hải đường mềm mại thì bây giờ cô hệt như đóa mẫu đơn nở rộ. Đôi mắt sóng sánh khiến xương cốt mềm nhũn.
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu tối , yết hầu ngừng di chuyển.
Nguyễn Minh Phù quá quen với vẻ mặt .
Cô tức giận trừng mắt tên đàn ông một cái.
“Đi ngoài.”
Tên đàn ông thối!
“... Được.”
Giọng Tạ Duyên Chiêu còn chút khàn khàn.
Tuy Nguyễn Minh Phù yếu ớt nhưng cũng đanh đá. Đêm qua khi tức giận cô để lưng mấy vết cào.
Tới bây giờ vẫn còn đau.
“Anh ngoài chờ em.”
Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm.