----
Ngực Nguyễn Minh Phù phập phồng, bên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô nhịn kêu một tiếng, khi ý thức gì, cô đưa tay nhéo nhéo phần thịt mềm quanh eo Tạ Diên Chiêu.
đàn ông đầy cơ bắp, rắn chắc đến mức tay cô véo cũng đau nhức, nhưng cô thấy phản ứng gì.
Nguyễn Minh Phù hừ lạnh một tiếng, cả giận :
"Sao cắn em!”
Cô thắc mắc tên đàn ông cầm tinh con ch.ó , thích cắn như .
Có một dấu răng đỏ mơ hồ in chiếc cổ trắng nõn và thanh tú
Như là mận đỏ đột nhiên rơi xuống trong tuyết.
Tạ Duyên Chiêu hiếm khi chột .
Vươn bàn tay to sờ dấu vết bên cổ cô, cảm xúc nguôi ngoai dâng trào.
Giọng khàn khàn.
"Có đau ?”
Đối phương khẽ vuốt ve làn da của cô, gây từng đợt cảm giác ngứa ran, khiến Nguyễn Minh Phù nhịn co rúm .
xong lời , cô vẫn cố gắng chống đỡ tức giận .
"Để em cắn thử xem.”
Tạ Duyên Chiêu thẳng dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù, khiến cô ngẩng đầu lên.
Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu lên, thẳng mắt đối phương. Cảm xúc cuộn trào trong mắt khiến Nguyễn Minh Phù sợ hãi, cô chạy trốn nhưng thể, dùng hai tay ôm lấy eo cô, cho cô di chuyển.
Trên mặt mang theo nụ , thì thầm tai Nguyễn Minh Phù.
"Muốn cắn chỗ nào hả?"
Đầu óc Nguyễn Minh Phù trống rỗng.
Nhìn kỹ Tạ Duyên Chiêu vài , giống như ngày đầu tiên quen .
Nụ mặt Tạ Duyên Chiêu thu , ánh mắt càng tối sầm .
"Đừng như ..."
Anh định đến gần, Nguyễn Minh Phù đẩy .
"Không !"
Cô nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé dùng sức khiến các đốt ngón tay trắng bệch.
"Anh còn tắm, chạm em!"
Tạ Duyên Chiêu cũng giận, cúi đầu nở nụ .
Nguyễn Minh Phù nhớ cái gì, hai gò má đỏ bừng.
Nguyễn đại tiểu thư là thích truy cứu trách nhiệm của , chỉ thể tìm nguyên nhân của khác.
Cô hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ bàn tay to bên hông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-187.html.]
“Buông em .”
Tạ Duyên Chiêu đưa tay sờ sờ đầu cô, né tránh.
Anh cúi đầu, trêu tức trong ngực.
"Ý của em là, khi tắm xong thể tùy tiện chạm ?"
“Im miệng!”
Nguyễn Minh Phù cúi đầu, thẹn quá hóa giận đ.ấ.m một cái.
Tạ Duyên Chiêu cảm thấy thật may mắn khi gặp cô.
Anh buông cô , thấy Nguyễn Minh Phù lập tức bật dậy, góc sofa cách xa nhất.
Anh chút buồn .
Trong phòng chỉ hai bọn họ, nếu thật sự gì đó, Nguyễn Minh Phù thể trốn thoát .
Nguyễn Minh Phù quản nhiều như .
Cô tức giận trừng mắt Tạ Duyên Chiêu, ấp úng :
"... Mau tắm , chậm trễ nữa, nước sẽ nguội mất.”
Tạ Duyên Chiêu lên.
Thân hình cao lớn duỗi thẳng khiến căn phòng khách rộng rãi cảm giác chật chội.
"Được!"
Lúc gần còn đem cái rương nhỏ lúc loay hoay đặt ở mặt cô, bộ dáng bình tĩnh phảng phất bên trong là khí.
"Đây là cho em."
Nguyễn Minh Phù nghi ngờ .
đối phương tiến lên một bước, xoay ngoài.
Cô nhíu mày, nhưng tầm mắt dừng ở hộp.
Cái rương vuông vức, xem lớn lắm.
Nguyễn Minh Phù để tâm lắm, cho đến khi cô lấy cái hộp, đánh giá thấp sức nặng của nó, cũng nhấc nó lên.
Nguyễn Minh Phù trong lòng tò mò, mở hộp , liền thấy một mảnh vàng rực rỡ.
Hay lắm, nhiều cá vàng như .
Cô lấy những con cá vàng nhỏ , đếm từng con một.
Tổng cộng hai mươi con, hèn gì nặng như .
Cô... cô đây là bám giàu ?
Trong hộp ngoại trừ cá vàng nhỏ, còn mấy món đồ trang sức, đều là cho con gái đeo, vẻ cũ.
Nguyễn Minh Phù nhịn cầm một chiếc nhẫn hồng ngọc quan sát.
Càng ... cô càng thán phục.