----
Dù cho Tạ Duyên Chiêu mua, cô cũng mua.
Nguyễn Minh Phù lúc may quần áo khâu từng mũi từng mũi.
"Máy may..."
Tạ Duyên Chiêu nghĩ đến đồ mua lúc khác kết hôn, kéo Nguyễn Minh Phù đến chỗ bán radio.
"Cho ..."
"Radio thì thôi ."
Nguyễn Minh Phù giật giật quần áo Tạ Duyên Chiêu.
Cô thật sự thích, huống hồ cô cũng thích đài phát thanh thế hệ . Toàn là chính trị, đảng phái, tí buồn ngủ.
Tạ Duyên Chiêu thấy thế liền : "Vậy xe đạp thì ?"
Vừa dứt lời, Nguyễn Minh Phù liền liếc ngang một cái.
Khu tập thể bên mua xe đạp gì.
Vấn đề là xe đạp ?
Từ quân đội đến thành phố, lái xe cũng hơn nửa giờ. Để cô xe đạp thì cô mệt chết.
Phía là núi, phía cũng là núi.
Đến là một thôn.
cách cũng xa, bộ mười mấy hai phút coi như dạo. Hơn nữa, bên thôn cũng gì để cung cấp. Nơi đó gì, khu tập thể các quân tẩu cũng đều trồng.
Bị mắng, Tạ Duyên Chiêu tức giận.
Anh sờ sờ mũi.
"Vậy cái thì ?”
Quản lý mập thấy hai mắt sáng ngời.
"Đồng chí thật tinh mắt, đây là tủ lạnh mới . Dùng , còn cần vé, vốn một ngàn tệ, bây giờ giảm hai trăm.”
“Chúng còn sắp xếp giao hàng tận nhà.”
Nguyễn Minh Phù:...... Không xong, chút động tâm.
Tạ Duyên Chiêu thấy thế vung tay lên, mua!
Nhìn đàn ông cầm 800 tệ , mắt cũng chớp một cái, Tạ Duyên Chiêu một nữa đổi mới nhận thức của Nguyễn Minh Phù về tài lực của .
Lâm Thục cũng .
Lâm Thục tay chính là một bộ trang sức ngọc lục bảo.
Điều kiện gia đình chắc chắn tầm thường.
Vậy cô bám đùi nhà giàu ?
Ý nghĩ dừng trong đầu cô một giây, cắt đứt.
Người giàu thì , cô cũng là một phú bà tay cầm hơn năm nghìn tệ.
Cũng kém so với tên đàn ông đáng ghét!
Quản lý mập cảm thấy hôm nay chính là ngày may mắn của .
"Đồng chí, chúng sắp xếp giao hàng, nếu tiện, thể để địa chỉ, buổi chiều chúng sẽ giúp mang đồ đến cửa nhà."
Vốn là phục vụ , ai bảo Tạ Duyên Chiêu là khách hàng lớn.
Phải chăm sóc .
Tạ Duyên Chiêu khẽ đáp một tiếng, để địa chỉ của khu tập thể.
"Vậy đưa cả máy may tới đây.”
“Nên , nên .”
Khuôn mặt quản lý mập đều rộ lên.
Tự đưa Tạ Duyên Chiêu và Nguyễn Minh Phù khỏi hợp tác xã cung cấp, bày tỏ sự tôn trọng của ông đối với khách hàng lớn.
Sau khi thấy bọn họ lên xe, quản lý mập líu lưỡi.
“Không trách thể một tốn hơn một ngàn, hoá cũng xe." Lại địa chỉ tay, quản lý mập lau mồ hôi tồn tại trán.
Ở trong quân đội thể lái xe, sợ là cấp bậc thấp ....
Nguyễn Minh Phù lấy một viên kẹo bỏ miệng, một mùi sữa đánh úp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-178.html.]
Thời đại cũng cái , ít nhất đồ ăn là thật sự , chứa bất kỳ chất hoá học công việc tàn nhẫn nào.
Tên đàn ông đáng ghét còn tâm.
Đều , còn gấp cân chút đường.
Cô móc một viên, nhét miệng Tạ Duyên Chiêu đang lái xe.
Cười tươi như hoa .
"Ngọt ?"
Tay Tạ Duyên Chiêu run lên.
May mắn đường nhiều , hơn nữa lái xe kỹ thuật , trong nháy mắt xe liền khôi phục bình thường, Nguyễn Minh Phù ở phía thậm chí cũng cảm giác .
Anh dám phân tâm nữa.
Trong miệng ngậm kẹo ngọt ngào, lòng cũng ngọt như thế.
Đến nơi, Tạ Duyên Chiêu liền xuống xe.
Ở thế hệ kết hôn là chuyện trang trọng, còn tuyên thệ. Sau khi qua, liền trực tiếp tay giấy chứng nhận kết hôn, đóng dấu giống như giấy khen, ngay cả một tấm ảnh cũng .
Lúc Nguyễn Minh Phù , sức sống bừng bừng, khi là một bộ dáng du hồn.
Nhìn thấy Tạ Duyên Chiêu đau lòng.
Trở xe, Nguyễn Minh Phù giấy chứng nhận kết hôn, nước mắt.
“...... Cứ như , em trở thành phụ nữ chồng?”
Càng nghĩ càng đau lòng, hốc mắt Nguyễn Minh Phù đỏ bừng.
Kết hôn với khác, đối với cô mà thật đúng là đầu tiên của một cô gái kiêu ngạo.
Đây chính là cuộc hôn nhân đầu tiên ở hai đời của cô!
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Trong lòng đột nhiên chút an ủi.
Ít nhất khỏi cửa, mà ngay lập tức kéo ly hôn.
Tên đàn ông đáng ghét ngược nghĩ thoáng, Nguyễn Minh Phù càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt càng nhịn rơi xuống.
Cô nhào trong n.g.ự.c Tạ Duyên Chiêu.
"Hu hu hu... Em kết hôn ..."
Đổi khác vui còn kịp, cũng vì , cô chỉ .
Nhìn vết ướt nhỏ ngực, Tạ Duyên Chiêu cạn lời: "......”
Hai tay ôm thể gầy yếu của Nguyễn Minh Phù, bất đắc dĩ : "Đừng , cho dù kết hôn, em cũng là xinh nhất.”
“Thật, thật ?" Nguyễn Minh Phù đến giật giật, đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung .
"Thật đấy!" Tạ Duyên Chiêu lau nước mắt mặt cô, "Chúng còn chụp ảnh nữa, nữa sẽ ."
Tâm trạng phức tạp.
Theo , mỗi mới giấy chứng nhận ai cũng ha hả, đầu gặp to như .
Bọn họ cũng coi như là một đôi đầu tiên khai thiên bổ địa.
Nguyễn Minh Phù , lập tức vứt bỏ vòng tay Tạ Duyên Chiêu, cầm gương mặt .
Hốc mắt đỏ, mũi cũng đỏ... Bộ dạng hiện tại của cô chụp ảnh .
Nguyễn Minh Phù .
“Không .”
“Không ?”
“Hôm nay .” Giọng Nguyễn Minh Phù rầu rĩ, “Em trông như chụp .”
Chắc chắn là cô lưu giữ hình , chứ lịch sử đen tối của cô?
Tạ Duyên Chiêu thấy Nguyễn Minh Phù , đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh cũng thích Nguyễn Minh Phù , chỉ hy vọng cô cả đời vui vẻ, vẫn sống vô ưu vô lự.
So với bây giờ, càng cô kiểu khác...
Nghĩ như , ánh mắt Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù trở nên nguy hiểm.
Nguyễn Minh Phù nhận .
Cảm xúc của cô đến nhanh hơn, cũng nhanh hơn.
“Cũng muộn , chúng nên trở về ?”