Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:49:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Anh mím môi, đang định gì thì Nguyễn Minh Phù chỉ cái áo : "Cái , gói cho .”

Tạ Duyên Chiêu: "......”

Cả hai mua nhiều thứ.

Chính xác mà , đều là Nguyễn Minh Phù mua.

Tạ Duyên Chiêu vẫn luôn theo cô.

Lúc đang định xuống lầu, ánh mắt của Nguyễn Minh Phù liếc đến chỗ bán vải.

Ý tưởng chợt lóe!

Sao cô nghĩ chứ, hài lòng với quần áo thế hệ , cô thể mua vải mà.

Mặc dù cô chỉ khái niệm mơ hồ về quần áo, nhưng Hồ Uyển Ninh . Đến lúc đó cô đến bái sư học nghệ, sợ thiếu quần áo ưng ý mặc nữa.

Hơn nữa, cô cũng tự cho một bộ đồ ngủ.

Nơi bán, cô cũng thể cứ mặc quần áo cũ .

Nguyễn Minh Phù vươn tay bắt lấy cánh tay Tạ Duyên Chiêu, "Đi, chúng qua đó xem thử.”

Kiểu dáng quần áo thế hệ tuy nhiều, nhưng loại vải ít.

thấy hoa mắt liêu loạn.

Người bán hàng thấy quản lý theo cô, còn tưởng rằng đó là nhân vật lớn nào đó, vội vàng lấy tất cả vải .

Nguyễn Minh Phù liếc mắt , thỉnh thoảng còn dùng tay sờ một cái.

Hành vi đổi nhân viên bán hàng bình thường đều mắng chửi .

quản lý theo một bên, cô coi như thấy.

"Loại , loại , loại ..." Nguyễn Minh Phù một chọn ít.

"Còn ba loại vải bên , mua hết."

Người bán hàng hai mắt sáng ngời.

Quả nhiên là một khách hàng lớn!

Như sợ Nguyễn Minh Phù đổi ý, nhân viên bán hàng cầm lấy d.a.o cắt vải cô . Ngoại trừ một miếng vải bông cứng hơn một chút, còn đều là mềm mại, khác chọn miếng vải bông còn .

Thật Nguyễn Minh Phù mua tơ tằm.

lúc , tơ tằm đều xuất khẩu kiếm ngoại hối, cô mua cũng mà mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-177.html.]

Nguyễn Minh Phù sờ lên miếng vải cứng, với Tạ Duyên Chiêu: "Miếng vải dùng để may áo sơ mi cho vặn.”

Có những lời của Nguyễn Minh Phù.

Phiền muộn trong lòng Tạ Duyên Chiêu tan biến còn một mảnh, chỉ cảm thấy n.g.ự.c căng lên, cả ấm áp.

Nhìn Nguyễn Minh Phù cầm vải vóc, hai mắt sáng lấp lánh, Tạ Duyên Chiêu chỉ cảm thấy nửa đời náo động của rốt cục tìm nơi yên , quãng đời còn chỗ về.

Anh nhịn , đưa tay xoa cái đầu lông xù của Nguyễn Minh Phù.

Động tác khiến Nguyễn Minh Phù nhịn tưởng là Cẩu Đản.

Cô đẩy bàn tay đang loạn đầu , nhịn trừng mắt Tạ Duyên Chiêu một cái. Lại thấy đối phương chỉ tức giận, còn nở nụ .

Nguyễn Minh Phù:...Bệnh thần kinh!

cũng dáng vẻ tên đàn ông đáng ghét lên thật .

Cô nhịn sờ lên khóe miệng của .

ở nửa đường kịp phản ứng, thật sự để cho tay của quẹo một cái cầm lấy một miếng vải, còn thuận đường thẹn quá hóa giận trừng một cái.

Tạ Duyên Chiêu nhịn lộ vẻ mặt vô tội.

"Gói mấy miếng vải ." Nguyễn Minh Phù để ý đến , thấy một miếng vải, sờ lên chút cảm giác giống tơ tằm.

Đây là vải áo ngủ của cô .

Nguyễn Minh Phù hề nghĩ ngợi, liền bảo cắt cho cô mấy thước.

Loại vải cũng nhiều màu.

Nguyễn Minh Phù chút lưu tình, gói hết những màu sắc .

“Đi thôi.”

Tìm thứ hài lòng, Nguyễn Minh Phù trong lòng vui vẻ. Tạ Duyên Chiêu mang đồ tới, lúc mới theo Nguyễn Minh Phù xuống lầu.

Đến lầu hai, Tạ Duyên Chiêu kéo Nguyễn Minh Phù qua.

hiểu: "Anh còn mua gì nữa?"

Tầng hai giống tầng ba, đó là nơi bán những món đồ lớn.

Mục tiêu của Tạ Duyên Chiêu rõ ràng, trực tiếp dẫn cô đến chỗ bán máy may. Cũng gì, vô cùng sảng khoái trực tiếp giao tiền giao vé, trực tiếp mua máy may.

Chưa đầy hai phút, Nguyễn Minh Phù một chiếc máy may.

Giỏi lắm!

Tốc độ của tên đàn ông đáng ghét thật hổ là lính.

Mua máy may đúng lúc.

Loading...