----
Nghe tin , trái tim Nguyễn Minh Phù nặng trĩu, thể ăn nữa.
Sau đó bà chủ gì cô cũng rõ.
Lúc cô như mất hồn lên cầu thang, định trở về phòng. Cô ở hành lang, bốn phía chỉ một cô. Gió từ bên ngoài thổi ngược thổi lên góc váy của cô, chỉ là trái tim ngay cả cơ thể cũng lạnh buốt một nửa.
Nhìn cuối hành lang, nơi đó trông lạnh lẽo hơn những nơi khác. Nghĩ đến việc c.h.ế.t ở đó, càng càng lạnh .
Gió thổi qua, nửa thể xác và tinh thần còn của Nguyễn Minh Phù cũng lạnh buốt.
Cô sợ đến mức dám về phòng, chạy nhanh xuống lầu.
Chạy ngoài, ánh mặt trời mới mọc chiếu lên cô, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
đến tối cô gì?
Dù cô cũng dám ở nhà khách nữa, phòng xảy chuyện cách phòng cô xa.
Đừng buổi tối, ngay cả bây giờ cô cũng dũng khí lên lầu.
Nguyễn Minh Phù ôm trái tim, khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên từ phía truyền đến một giọng .
“Đồng chí Nguyễn, quá . Cuối cùng cũng gặp em.”
Cô đầu , thấy Hồ Uyển Ninh nắm tay con trai đáng yêu đang tới chỗ cô, mặt còn mang theo nụ hoà nhã.
Hồ Uyển Ninh đến gần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.
"Ôi, sợ quá .”
Chuyện quá ồn ào nên bộ quân khu đều .
Nguyễn Minh Phù chậm rãi thở một : "Chị dâu, chị tới đây?”
“Lão Tạ lo lắng cho em."
Hồ Uyển Ninh thẳng:
"Biết gan em nhỏ, cố ý bảo chị tới đón em đến nhà chị ở. Chị cũng dọn dẹp phòng một chút nên đến chậm.”
Lúc cô , Hứa Chư bảo cô đừng là Tạ Duyên Chiêu dặn dò.
Chậc......
Hai , lúc yêu đương đều như đầu gỗ .
Im lặng với thì ích lợi gì!
Phải thì mới chứ.
Đột nhiên Nguyễn Minh Phù cảm thấy cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-160.html.]
Bình thường tên đàn ông đáng ghét ít , nhưng vẫn cẩn thận.
Sáng hôm nay nếu , cô thấy t.h.i t.h.ể thế thì cô sẽ doạ mất hồn mất vía.
Nguyễn Minh Phù thể hiện sự cảm kích, : "Cảm ơn chị dâu.”
"Cái là gì cả!”
Hồ Uyển Ninh ôm đứa con mập lên, tiếp: "Chị còn mong em đến nhà chị ở. Đi thôi, chị lên thu dọn đồ đạc với em."
Nguyễn Minh Phù thật sự cảm kích cô .
Biết cô sợ nên với cô.
Hồ Uyển Ninh thật sự .
Quay nhà khách nữa, bà chủ lúc ở một bên cắn hạt dưa, bên cạnh còn một thiếu nữ hai mươi tuổi. Cũng hai chuyện gì mà tươi.
Thấy cô về, bà chủ vội thu nụ mặt.
“Đồng chí Nguyễn, cái miệng rách rưới của ...... Cô dọa chứ.”
"Không ạ."
Bà chủ cũng chỉ vô tình nhắc đến chuyện . Nguyễn Minh Phù đang cái gì đó Hồ Uyển Ninh giữ tay, cô nghi ngờ về phía cô .
"Thím Hồ, cảm ơn thím giúp đỡ em gái cháu mấy hôm nay.”
Hồ Uyển Ninh đổi tay bế con: "Mấy hôm nay ở đây xảy chuyện nên lão Tạ lo lắng, bảo cháu tới đón con bé qua ở."
Hồ Uyển Ninh xong, cũng thêm gì nữa, kéo tay Nguyễn Minh Phù lên lầu.
Sắc mặt bà chủ lắm.
Lúc lên lầu, lẽ vì bên cạnh , Nguyễn Minh Phù sợ hãi như , nhưng vẫn dám về hướng đó.
Đồ đạc của cô đó cũng thu dọn xong, cần sửa sang nữa.
Chỉ cần thu dọn đồ dùng hàng ngày của cô là .
Nguyễn Minh Phù mong lập tức rời khỏi nơi .
Cũng cần Hồ Uyển Ninh giúp đỡ, cô tự thu dọn thật nhanh.
Chính điều ... Nguyễn Minh Phù cũng cảm thấy giống như một luồng khí âm hàn bao phủ, trong đầu càng nhịn suy nghĩ linh tinh.
Cô cảm thấy căn phòng là ẩn khuất.
Nếu Hồ Uyển Ninh ở đây, cô chắc chắn co cẳng bỏ chạy.
“Chị dâu, chúng mau .”
Nguyễn Minh Phù mang theo tất cả thứ, cũng già mồm cãi láo như .
"Được."