----
Nguyễn Minh Phù hiện tại trong đầu hỗn loạn, rảnh ở chỗ dây dưa với bọn họ.
“Chó ngoan cản đường, tránh .”
Lục Diễm vẻ mặt quật cường, cho dù mắng thành chó vẫn buông chút nào, "Anh trai gì với cô?"
"Anh trai thì hỏi trai !"
Nguyễn Minh Phù vẻ mặt kiên nhẫn, "Quấy rầy gì, tin bảo bắt ?"
Mập mạp cũng đang mở miệng khuyên bảo: "Lục Diễm, đồng chí Nguyễn sai..."
Hai đàn ông lớn khó một phụ nữ Nguyễn Minh Phù, thấy thì như thế nào.
Nếu Lục Dương bảo trông Lục Diễm cẩn thận, thèm quản.
“Không , cô nhất định tính kế với cả, tuyệt đối thể cho cô thực hiện.”
Đời của Nguyễn Minh Phù cũng trợn mắt nhiều như hai ngày nay.
“ đúng đúng, coi trọng Lục Dương, ở phía ép Lục Dương cưới , hơn nữa còn đồng ý ."
Cô về phía Lục Diễm.
"Hiện tại hài lòng ?"
Lục Diễm giãy dụa.
"Cậu xem, quả nhiên cô nghĩ như , cô đang tính kế trai ”
Lý Tranh: "......”
Không đang ngược ?
Ánh mắt Nguyễn Minh Phù thương xót mập mạp.
"Cậu theo một loại như , nhất định vất vả.”
Lục Diễm dùng sức giãy dụa nhưng vẫn thoát khỏi Lý Tranh, "Mau buông , mau buông !"
"Ở đây ồn ào cái gì thế?"
Đột nhiên một tiếng quát to, cắt ngang động tác của .
Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu lên thấy bà chủ đang hổ thẹn, dáng vẻ hung ác vài phần tương tự với bà Bao thô lỗ.
Bà trừng mắt Lục Diễm.
" động tĩnh ở , thì là ầm ĩ ở chỗ , còn bắt nạt con gái . Cậu là một đàn ông mà hổ ?"
Lý Tranh buông Lục Diễm , mặt hiện lên hổ.
“Không ......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-156.html.]
Lục Diễm cãi vài câu, bà chủ cắt ngang.
“ mới thấy đấy."
Bà chủ tới.
"Vừa còn đánh ?"
Lục Diễm: "... , .”
Bà chủ tức giận một cái.
"Một đàn ông chính sự gây sự với một cô gái. Mặt mũi để !"
Lục Diễm: "......”
“Nhà khách của một , dám ở chỗ đánh thì sẽ đưa hàng rào!"
“Thật ngại quá!” Lý Tranh với bà chủ, áy náy Nguyễn Minh Phù, lúc mới kéo áo Lục Diễm. "Chúng thôi.”
Lục Diễm chút cam lòng.
Anh còn gạt bỏ ý niệm trong đầu Nguyễn Minh Phù, nhỡ trai đầu óc nước thật sự tính cưới cô thì bây giờ?
thấy bà chủ giương mắt hổ bên cạnh, Lục Diễm nhiều hơn nữa cũng nuốt trong miệng.
Anh chỉ thể cảnh cáo Nguyễn Minh Phù một cái, bà chủ bắt ngay tại chỗ.
"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, còn uy h.i.ế.p ?" Bà chủ xắn tay áo lên, định cho một bài học.
Trông bà chủ cũng nhẹ, hình cũng khoẻ khoắn, so với bọn họ còn rắn chắc hơn.
Lý Tranh hoảng sợ, đó Lục Diễm nhanh chóng chạy .
Bà chủ đuổi kịp thì ở phía chửi bậy.
“Thằng nhãi con, ở trong nhà khách gây sự! Nếu còn bắt , các nguời cút ngoài cho .”
Thấy Lục Diễm biến mất sạch sẽ, Nguyễn Minh Phù lúc mới tới.
"Đồng chí, thật là cám ơn bà, bằng cũng nên thế nào?"
"À, cái tính là gì.”
Bà chủ tiếp tục mở miệng : "Hai tên đê tiện còn dám gây phiền toái cho cô thì cứ tới gọi ."
Nguyễn Minh Phù đương nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Thuận lợi phòng, lúc thể xác và tinh thần Nguyễn Minh Phù mới mệt mỏi trong phòng. Cô ba chiếc hộp lẳng lặng bàn, suy nghĩ nhịn bay xa.
*
Sáng sớm, Nguyễn Minh Phù còn giường, bên tai liền vang lên tiếng ồn ào, hình như... còn kèm theo tiếng non nớt nhưng sắc bén của trẻ con.
Cô nhíu mày, trở ngủ tiếp.