Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:42:17
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

"Ôi, em nên tranh thủ."

Hồ Uyển Ninh thì thầm : "Em , nhiều nhà theo quân. Họ cũng đang đợi chia nhà đấy. Các em tranh thủ một chút, nếu muộn thì sẽ hết những căn đấy."

Nguyễn Minh Phù gật đầu như điều suy nghĩ.

So với tòa nhà chung cư chật chội, cô đương nhiên càng ở nhà trệt. Dù hai cái sân, đến lúc đó cô bảo Tạ Duyên Chiêu cải tạo một chút. Bình thường ở trong sân uống , sách, càng nghĩ càng thấy thư giãn.

……

Cuối cùng chỉ còn Tạ Duyên Chiêu vẫn tỉnh táo như cũ, những khác sớm sấp xuống. Trông như việc gì xảy , mặt chút đổi nào, ánh mắt vẫn tỉnh như thế.

Những khác vững vẫn hô to tiếp tục uống.

“...... Uống, đừng cản , chúng tiếp tục uống!”

“Vẫn còn sớm mà, vẫn thể uống tiếp, ha ha ha ha ha......”

Hứa Chư ngay cả cũng vững, nhưng vẫn giơ tay lên, "Uống, uống tiếp...."

"Cho uống cái rắm!"

Hồ Uyển Ninh trấn áp Hứa Chư đang ầm ĩ, tức giận đỡ sang một bên.

Ai ngờ Hứa Chư nở nụ ha ha, giữ lấy Hồ Uyển Ninh nhiệt tình hôn lên mặt cô một cái.

“Vợ ơi, rót đầy….. Rót đầy cho …”

Hai má Hồ Uyển Ninh hồng đậm, mặt như là bôi một lớp son, cô cũng dám đầu .

Thật sự là hổ chết!

"Câm miệng!"

Hồ Uyển Ninh che miệng Hứa Chư . Cũng lấy sức từ mà kéo một đàn ông to lớn như Hứa Chư về phòng.

Nguyễn Minh Phù đang chơi với Cẩu Đản, thấy cảnh .

Tạ Duyên Chiêu thấy rõ ràng.

Lòng khẽ động, về phía Nguyễn Minh Phù cách đó xa.

Trời tối từ lâu, Hồ Uyển Ninh bật đèn phòng khách, dường như cũng phủ lên Nguyễn Minh Phù một tầng ánh sáng nhu hòa.

Khóe miệng cô mang theo ý , ánh mắt Cẩu Đản dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-145.html.]

đưa bọn họ về . " Tạ Duyên Chiêu ho nhẹ một tiếng, : "Sau đó sẽ đón em.”

Nguyễn Minh Phù , về phía , trong mắt còn mang theo ý dứt.

“Được.”

Cô sẽ từ chối .

Bên ngoài tối , tuy rằng nhà khách cũng là phạm vi quản lý của bộ đội, cần lo lắng xảy chuyện gì. đường tối om om, đèn đường, cô sợ.

Nguyễn Minh Phù sấp bàn: "Một đưa họ về ?”

Bốn , cộng thêm Hứa Chư là năm , tất cả đều uống say.

Tên đàn ông đáng ghét thật là tài!

Tạ Duyên Chiêu khẽ đáp một tiếng.

Những uống đến mức cũng vững, cũng thể để họ ở đây hết cho Hồ Uyển Ninh thu dọn tàn cục .

May mà bốn cũng ở gần đây, cơ bản cũng tốn nhiều công .

Mà mấy nhà cũng chuẩn , trong nhà đều còn sáng đèn. Nếu trong nhà con nhỏ cần trông, sợ là họ cũng đến tận nơi đón về.

Cuối cùng khi đưa Ngô Cương về, vợ mới cưới của chờ ở cửa. Thấy hai tới, hai mắt cô sáng ngời vội vàng qua: "Đoàn trưởng Tạ, cám ơn đưa Cương Tử về.”

“Không cần khách sáo.”

Ngô Cương khi uống say coi như c.h.ế.t cử động gì, vợ Ngô Cương đỡ , còn nhờ Tạ Duyên Chiêu hỗ trợ.

“Vất vả cho quá! Nhờ đỡ Ngô Cương trong giúp chút.”

Vợ Ngô Cương đỡ lấy Ngô Cương, ngửi mùi rượu nồng nặc , cau mày xoay đầu nơi khác.

Họ mới kết hôn, nhà cũng chia lâu.

Bởi vì là vợ chồng mới cưới, con nên phân một căn hai phòng ngủ. Tạm thời đủ ở, nhưng sợ nhiều con thì

Tạ Duyên Chiêu thả Ngô Cương xuống giường, mới thở phào nhẹ nhõm.

đây.”

Vợ Ngô Cương đang cởi giày cho Ngô Cương, vội ngẩng đầu lên thì thấy khỏi cửa, liền cao giọng :

"Đoàn trưởng Tạ, tiễn ."

Mà Tạ Duyên Chiêu bên mới cửa phòng ngủ, thấy một cô gái mười tám mười chín tuổi, buộc hai b.í.m tóc bưng chén nước tới.

Loading...