----
Bọn họ đợi Hứa Chư mở cửa mà cứ thế theo thói quen.
Không hổ là tham gia quân ngũ, những chung một đặc điểm là hình cao lớn, hình thể cường tráng.
Bọn họ đang sảng khoái, tay còn bưng đồ ăn, thậm chí còn cầm vài cái bánh bao nhân.
“Sao các tới đây? Mau xuống!”
Hứa Chư thấy , vội vàng bảo họ xuống.
Tạ Duyên Chiêu cũng cảnh cáo những một cái.
Bọn họ cũng thèm để ý, từ lúc cửa đưa mắt Nguyễn Minh Phù bên cạnh Tạ Duyên Chiêu, hai mắt đều sáng ngời.
Chuẩn đét, hai thằng nhóc sai. Quân tẩu thật sự là một nàng tiên giáng trần.
Lão Tạ thật sự là may mắn.
Trong nháy mắt, bọn họ Tạ Duyên Chiêu đều thấy hâm mộ và ghen tị.
“Mọi mau xuống .”
Hồ Uyển Ninh lên, : " xào vài món.”
Những lính cao lớn, ăn cũng nhiều.
Hôm nay Hứa Chư chỉ mời Tạ Duyên Chiêu và Nguyễn Minh Phù ăn cơm, gọi các chiến hữu khác. Hồ Uyển Ninh cũng chỉ đủ đồ ăn cho bốn . Mà giờ nhiều như thế, thức ăn cũng đủ .
“Em dâu cần nấu nữa."
Mấy đó giơ đồ tay lên,: " Chúng mang theo đồ ăn.”
Bọn họ cũng là điều.
Đến nhà khác mà báo , tự chuẩn chút thức ăn chứ?
Truyền ngoài thật dễ .
Mấy đem đồ ăn mang đến đặt lên bàn, bày đầy cái bàn nhỏ. Không còn cách nào, Hứa Chư đành lấy cái bàn lớn bình thường dùng khi liên hoan .
Như thế mới đủ nhiều như .
Có một chiến hữu thậm chí còn mang rượu quý của tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-142.html.]
Sau khi , bên tay trái Nguyễn Minh Phù là Tạ Duyên Chiêu, bên tay là Hồ Uyển Ninh, giữa hai quen khiến cô thả lỏng ít.
Tạ Duyên Chiêu cầm đũa lên gắp cho Nguyễn Minh Phù một miếng thịt cá.
Tay nghề nấu nướng của Hồ Uyển Ninh . Cá vốn dĩ mùi tanh, nhưng cô xử lý , khiến nó trở thành một món ăn ngon tả nổi. Chấm một chút nước sốt ở đĩa, miếng cá chạm đầu lưỡi tan . Dưa chua nấu canh cá cũng toả hương thơm mồng nàn.
Vừa thơm cay, vô cùng kích thích vị giác.
Tạ Duyên Chiêu thấy cô thích nên gắp cho cô một miếng.
Đồng đội một màn , đều dùng ánh mắt chế nhạo trêu ghẹo .
Tạ Duyên Chiêu quan tâm, nên gì thì , tuyệt đối ảnh hưởng. Da mặt Nguyễn Minh Phù mỏng, mấy đôi mắt chằm chằm cô hổ.
“Chậc chậc chậc, yêu khác. Lão Tạ học cách chăm sóc khác .”
"Không . Hay nhầm nhỉ?"
“Không các phát hiện . Lần lão Tạ về, đối xử với các tân binh dịu dàng hơn nhiều ….”
Ăn cơm cũng bịt miệng.
Tạ Duyên Chiêu trừng mắt bốn , ý cảnh cáo trong mắt càng đậm.
Nhiều im lặng đúng lúc.
Thôi tạm thế thôi. Thỉnh thoảng trêu chọc Tạ Duyên Chiêu còn , chứ nếu thật sự tức giận thì bọn họ chắc chắn tha hồ rèn luyện thao trường.
Họ đánh.
mà dáng vẻ của Tạ Duyên Chiêu thật đúng là đáng kinh ngạc.
Có bao giờ thấy chăm sóc khác chứ?
Nếu tận mắt thấy cảnh , đánh c.h.ế.t bọn họ cũng thể tin .
Chậc chậc chậc, cái từ đó thế nào nhỉ, cây sắt nở hoa, cứng rắn hóa mềm quấn ngón tay.... Mấy từ như thế chắc chắn là để miêu tả .
Một vị chiến hữu hắng giọng: "Lão Tạ, giới thiệu với các em ?
“Đến lúc các cần thì sẽ .”
Đối với mục đích những tới hôm nay, Tạ Duyên Chiêu trong lòng rõ, cũng ý định cho bọn họ toại nguyện.
Ngô Cương cũng là một rõ chuyện.
Muốn hai quen như thế nào thì hỏi , vì ngoài Hứa Chư thì rõ ràng hơn bất cứ ai. Chỉ là khó cạy miệng Ngô Cương, Hứa Chư mới trở về, cũng kịp tới hỏi thăm.