Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:39:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù bước xuống, bóng cây cách đó xa.

Mà dáng vẻ của cô, lọt hết mắt của hai lầu.

“Hừ!”

Lục Diễm hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Đang định đóng cửa sổ , thanh niên mập mạp tới: "Ồ, đó là Nguyễn Minh Phù ?"

Lục Diễm bẳng một vẻ mặt .

"Ai nha, sai ." 

Lý Tranh vội vàng mở miệng: " nào phản ứng mạnh như , còn thể đánh ..."

Ở xa ngàn dặm gặp quen, tới chào hỏi là chuyện bình thường.

Ai Lục Diễm thù oán với cô chứ.

Bị tát một cái, còn mắng, Lục thiếu gia thể chịu . Sau đó còn Lục Dương đè ép, tức giận cũng chỉ thể đẩy hết về phía tiểu mập mạp phát tiết.

Cũng may lòng thanh niên mập mạp , tính tình cũng tệ, nếu đổi nào quen với tật của .

"Người phụ nữ chắc chắn tin ở chỗ , mới đến chặn ." 

Lục Diễm phiền não vỗ khung cửa sổ: "Thật phiền phức!"

Tiểu mập mạp cúi đầu Nguyễn Minh Phù đang bóng cây xung quanh: "Vậy ?”

“Cái gì? Cô chặn , cô điên ?”

Lục Diễm xuống xong lời , thì lập tức lên.

Anh càng cảm thấy bản đạo lý, vì gấp đến độ trong phòng.

Lục Diễm suy nghĩ, càng cảm thấy đúbg: "Anh cưới cô chẳng qua chỉ là đùa, cô sẽ thật sự coi là thật chứ?"

Nghĩ đến khả năng quấn của Nguyễn Minh Phù, Lục Diễm càng thêm yên.

Tiền đồ của trai đang tươi sáng, tuyệt đối thể lấy một phụ nữ như Nguyễn Minh Phù!

Tiểu mập mạp há hốc miệng, định khuyên ngăn nên gì, hơn nữa, Lục nhị thiếu đoán chừng cũng sẽ theo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-138.html.]

"Không , tuyệt đối thể để cho cô thành công gả Lục gia!"

Càng thể để cô hủy hoại trai .

Anh cảnh cáo cô, khiến Nguyễn Minh Phù thức thời cút xa một chút.

Nghĩ như , Lục Diễm càng thể yên. Anh mở cửa, nhanh chóng bước xuống.

Tốc độ nhanh đến mức tiểu mập mạp ngăn cũng kịp.

Mà Nguyễn Minh Phù ở táng cây Tạ Duyên Chiêu cách đó xa đang về phía , hai mắt cô sáng lên, trực tiếp chạy về phía .

Tạ Duyên Chiêu mặc một bộ quân trang, so với lúc càng uy vũ hơn nhiều.

"Anh đến ." 

Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng lấp lánh, kéo lấy cánh tay : "Cũng cần lên một chuyến nữa, em tự xuống đây."

Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu rơi bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Minh Phù.

Tay cô đang khoác lên quần áo , trông càng trắng nõn mềm mại. Đầu ngón tay thon gọn, móng tay cắt tỉa chỉnh tề, phía còn phủ lên lớp màu nhàn nhạt, lên đáng yêu cực kỳ.

Đột nhiên Tạ Duyên Chiêu nhéo cô một cái, đầu đối diện với đôi mắt trong suốt của Nguyễn Minh Phù.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, lúc mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Vậy chúng thôi.”

Cho dù Nguyễn Minh Phù mang đôi giày gót, nhưng cũng chỉ bằng vai Tạ Duyên Chiêu.

Có thể tưởng tượng , đàn ông cao bao nhiêu.

Nguyễn Minh Phù nắm lấy tay , chịu buông . Cô trông vui vẻ, khuôn mặt thủy chung đó mang theo ý , khiến cho cả cô càng thêm minh mẫn quyến rũ.

Cổ họng Tạ Duyên Chiêu dần trở nên ngứa ngáy.

Tay trái nắm chặt, cố gắng khắc chế ý niệm trong lòng.

Thân ảnh hai càng lúc càng xa, Lục Diễm chạy như bay tới cũng mang một vẻ mặt mơ hồ.

Anh đến gốc cây nơi Nguyễn Minh Phù , gãi đầu: "Người mất ?”

“Vừa mới còn ở đây mà.”

Chẳng lẽ cô tới cảnh cáo cô, sớm bỏ chạy ?

Loading...