Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:38:36
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù ở giường , cái đầu nhỏ bắt đầu choáng váng.

"Đợi lát nữa ngủ tiếp."  Tạ Duyên Chiêu đánh thức cô." Ăn chút gì ."

Nguyễn Minh Phù nhíu mày xinh , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tinh xảo hiện lên vài phần bất mãn, cô hít sâu một , lúc mới cảm giác cả tỉnh táo ít.

Thanh niên đối diện hai Nguyễn Minh Phù.

Thấy động tác của bọn họ chút mật, đột nhiên cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt. Thanh niên vuốt ve tay , ở trong lòng ngừng an ủi .

[Đây là em, tuyệt đối là em!]

Tầm mắt của rơi Nguyễn Minh Phù, ngẫu nhiên ngẩng đầu đột nhiên đối diện với ánh mắt hung ác bá đạo của Tạ Duyên Chiêu,   sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.

[Con nó, đàn ông cũng thật đáng sợ.]

Thanh niên trong lòng còn sợ hãi, dám lung tung nữa.

Xe lửa bấm còi, chỉ chốc lát liền chậm rãi chạy .

Tạ Duyên Chiêu lấy ly nước . “Ở yên đó, lấy nước nóng.”

“Biết .”

Trước khi , còn liếc mắt đối diện.

Nguyễn Minh Phù cảnh vật bên ngoài xe dần dần lùi , trong đôi mắt xinh mang theo tia tò mò.

Đàn ông đáng sợ rốt cục , thanh niên cảm thấy thể.

Anh ho nhẹ một tiếng. “Đồng chí, cô cũng Hải Thành ?”

Nguyễn Minh Phù , liếc vé xe mới chuyến tàu còn qua . Nơi vốn là quê của cô, cũng là nơi ở của nguyên chủ.

thanh niên một chút, thản nhiên ừ một tiếng.

"Thật quá, đoạn đường chúng thể chiếu cố lẫn ."

Đối phương càng nhiệt tình. “ tên là Cố Thanh Tùng, nghiệp đại học, là Hải Thành, cô thì ?"

là Nguyễn Minh Phù, là một thanh niên tri thức.”

Hai mắt Cố Thanh Tùng sáng lên. “Cô về Hải Thành thăm ?”

“Không .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-120.html.]

Nói mấy câu , Nguyễn Minh Phù buồn ngủ.

Nghiệp chướng!

Nguyễn Minh Phù cảm thấy, nếu cô ngủ thì sẽ c.h.ế.t máy.

Đàn ông tồi về nửa đêm hai giờ gọi cô rời giường, cô liền liều mạng với !

Tạ Duyên Chiêu tạm thời ở đây, trong xe đều là xa lạ, Nguyễn Minh Phù bảo trì cảnh giác, dám yên tâm ngủ. Cũng may đàn ông tồi lâu, lúc trở về chỉ lấy nước nóng, tay còn dùng hộp cơm đựng mấy cái bánh bao.

Anh đặt đồ lên bàn nhỏ. “Ăn bánh bao ngủ.”

Bánh bao lúc to thật, còn to hơn cả một bàn tay của Nguyễn Minh Phù.

Một cô rõ ràng ăn hết.

Bánh bao khỏi nồi, bên còn bốc nóng.

Nguyễn Minh Phù đưa tay lấy một cái, chia hai, để lộ nhân bên trong.

Không ngờ còn là bánh bao thịt.

Nguyễn Minh Phù đưa phần nhân bánh cho Tạ Duyên Chiêu.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đưa bánh bao tới, ánh mắt Tạ Duyên Chiêu tối. Anh cũng đưa tay lấy, há miếng trực tiếp gặm lấy bánh bao. Ba hai cái, liền ăn hết nửa cái bánh bao.

Đầu ngón tay Nguyễn Minh Phù ửng đỏ, rõ ràng là nhiệt độ bánh bao nóng.

Tạ Duyên Chiêu bắt lấy tay cô, sờ sờ chỗ đỏ lên. “Có đau ?”

Cố Thanh Tùng một màn , khăn tay nhỏ cũng sắp cắn rách. Anh cũng cách nào, chỉ thể ở đáy lòng mặc niệm một nữa.

Tay của cô nắm lấy, lúc vuốt ve chỗ đỏ còn mang theo một trận ngứa ngáy, cho cô co rúm một chút, tay cũng thu trở về.

Nguyễn Minh Phù chậm rãi ăn xong bánh bao, lúc mới bình tĩnh Tạ Duyên Chiêu. “ mệt .”

Anh đồ vật giường , nhớ tới tình cảnh đó ở bệnh viện.

Tạ Duyên Chiêu." ......”

Anh nhận mệnh lấy ga giường trải ở nơi Nguyễn Minh Phù ngủ. Tạ Duyên Chiêu còn lấy tấm thảm mỏng , để một lát nữa cô cảm thấy lạnh thì đắp lên.

Một nữa trải ga giường, giường giữa thoạt thuận mắt hơn nhiều.

Ánh mắt Nguyễn Minh Phù hiện lên vẻ hài lòng.

Cô đang định lên giường ngủ thì một đột nhiên lảo đảo ngã xuống phía cô.

Loading...