Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 97: Cho tiền tiêu vặt
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:52:41
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Họa cũng cố ý che giấu việc từng về nhà, ngày hôm cô đường đường chính chính bước khỏi cửa. Hàng xóm láng giềng đều ngạc nhiên.
"Họa Họa về lúc nào thế? Sao mà lặng lẽ ?"
An Họa giải thích: "Hôm qua tàu hỏa đến muộn ạ, bố cháu ở huyện Vân thêm ít ngày nên cháu về giúp hai ông bà lấy ít đồ..."
An Họa còn tìm An Trạch một chuyến, đại khái giải thích qua tình hình để khỏi về nhà thấy đồ đạc biến mất cuống cuồng. Tâm trí An Trạch cũng đặt ở chuyện , em gái xong chỉ ậm ừ một tiếng: "Các em cứ xem mà là ." Tiếp đó, bắt đầu hỏi han tình hình của An Điềm Điềm.
An Họa : "Anh yên tâm , khu tập thể nhà em nhiều trẻ con lắm, nhà nào cũng sân, chỗ chơi của bọn trẻ rộng rãi vô cùng, Điềm Điềm ở đó vui lắm."
An Trạch mỉm : "Vậy thì , điều để con bé ở đó một thời gian thôi đón về, kẻo phiền em rể."
An Họa bảo: "Phiền gì chứ? Ngày nào về nhà cũng thấy rộn ràng, vui còn chẳng hết nữa là."
An Trạch bật : "Cũng đúng, em rể là thích náo nhiệt."
An Họa ăn cơm cùng An Trạch xong là về huyện Vân ngay. Trước đầy hai ngày.
________________________________________
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Khi An Họa về đến nơi, đang bận rộn trong sân.
"Mẹ ơi——" Đông Đông là đầu tiên thấy , lập tức lao về phía cô, đôi bàn tay bẩn thỉu ôm chặt lấy đùi .
An Họa định ngăn nhưng kịp, ống quần đen hiện hai dấu tay xám ngoét. Cô bế xốc con trai lên, giả bộ hung dữ quát: "Làm bẩn quần , con giặt cho nhé?"
Đông Đông cúi đầu một cái, hì hì hôn chụt một cái lên mặt : "Con yêu nhất~"
An Họa: "..." Còn nữa? Chiều nó chứ !
An Họa bế con tới, thấy mặt đất là gỗ, giá đỡ và đủ loại dụng cụ, liền hỏi: "Đang gì thế ạ?"
An Bá Hòe thẳng lưng dậy, chỉ Tiêu Phương Phương : "Con bé bảo dựng giàn nho, cha mới con bé dựng một cái để cái sân thêm chút sức sống, con rể cũng đồng ý , con phản đối chứ?"
An Họa đáp: "Dựng giàn nho mà, con phản đối."
Đông Đông nuốt nước miếng ừng ực: "Sắp nho ăn ."
An Điềm Điềm đất cùng hai đứa trẻ lạ mặt khác cũng vỗ tay reo hò: "Ăn nho, ăn nho thôi!" Một đứa trẻ trong đó còn tức cảnh sinh tình một đoạn lẹo lưỡi: "Ăn nho nhả vỏ nho, ăn nho nhả vỏ nho..."
An Bá Hòe ha hả: "Ăn nho thì nhanh thế , gốc nho trồng xuống ít nhất đợi hai ba năm mới kết trái."
An Điềm Điềm thất vọng: "Lâu thế ạ? Ông nội, ông bảo cây nho kết quả nhanh lên ?"
An Bá Hòe càng to hơn: "Cái ông quyết định , cây nho nó lời ông ."
An Điềm Điềm nắm chặt nắm tay mũm mĩm vung vẩy, nhe răng: "Không lời thì đ.á.n.h nó!" Đây là câu Ngô Hiểu Lâm với An Điềm Điềm, tuy Ngô Hiểu Lâm từng đ.á.n.h con nhưng lâu dần bé con cũng học thuộc câu .
Đông Đông tán thành lắc đầu: "Chị Điềm Điềm ơi, đ.á.n.h là sai đấy, chị chuyện t.ử tế với nó chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-97-cho-tien-tieu-vat.html.]
An Điềm Điềm lý sự: "Chị đ.á.n.h , chị đ.á.n.h cây nho mà."
Đông Đông hiếm khi cứng họng, ngơ ngác . An Họa nhịn bảo: "Được , dù là là nho thì chúng cũng đánh."
"Cây nho đ.á.n.h xong sẽ biến thành nước nho đấy." Đứa trẻ lạ mặt còn lên tiếng.
An Họa hỏi: "Hai đứa nhỏ là con nhà ai thế ạ?"
An Bá Hòe đáp: "Con gái nhà Chính ủy Thẩm ở sát vách đấy."
Hai cô bé tranh tự giới thiệu: "Cháu tên là Thẩm Ái Quốc, bố cháu là Thẩm Tuấn, cháu là Chu Thiến Linh, năm nay cháu năm tuổi rưỡi." "Cháu tên là Thẩm Ái Gia, bố cháu là Thẩm Tuấn, cháu là Chu Thiến Linh, cháu bốn tuổi ạ."
An Họa lẩm bẩm một câu: "Con gái con lứa đặt tên là Thẩm Ái Quốc?"
An Bá Hòe giải thích cho cô: "Thì đúng lượt thôi mà. Mấy đứa nhà ông lượt là Thẩm Ái Xã, Thẩm Ái Hội, Thẩm Ái Chủ, Thẩm Ái Nghĩa, đến hai đứa thì là Thẩm Ái Quốc, Thẩm Ái Gia, còn đứa nhỏ nhất tên là Thẩm Ái Hảo."
Thẩm Ái Quốc thấy liền giơ tay : "Thẩm Ái Hảo là em trai út của cháu, nó mới một tuổi, ngoan lắm. Mọi xem ? Để cháu xách nó sang đây!"
Xách sang đây?? An Họa vội vàng xua tay: "Thôi thôi cần , em mới một tuổi cứ để em ở nhà , đừng em giật !"
Thẩm Ái Quốc tỏ vẻ khá thất vọng. An Điềm Điềm bảo: "Cháu xem."
Thẩm Ái Quốc hào hứng trở : "Tớ lấy đây!"
An Họa vội : "Hay là thế , Ái Quốc, cháu dẫn Điềm Điềm sang nhà cháu xem em nhé?"
Thẩm Ái Quốc nghĩ cũng , liền gọi An Điềm Điềm cùng .
________________________________________
An Họa đặt Đông Đông xuống để bé chơi với các bạn, về phía Tiêu Phương Phương. Tiêu Phương Phương gầy gò mảnh khảnh nhưng sức lực lớn, cô là thợ chính dựng giàn, An Bá Hòe chỉ giúp việc vặt.
An Họa nắm tay Tiêu Phương Phương, lòng bàn tay cô: "Làm từ từ thôi, đừng để mệt quá."
Bàn tay của Tiêu Phương Phương nổi rõ các khớp xương, da dẻ thô ráp, là đôi bàn tay lụng từ nhỏ. Tay của An Họa mịn màng trắng trẻo, thon thả mềm mại. Được bàn tay An Họa chạm , cô gái lớn như Phương Phương cũng thấy căng thẳng, đỏ mặt gật đầu.
An Họa mỉm rời . Về chuyện của Tiêu Phương Phương, dù là Tiêu Mãn Thương Tiêu Chính đều giữ tư tưởng truyền thống là gả cô . Thực An Họa xem thể tìm công việc cho cô . Phương Phương chữ, thông minh, một công việc thì dù lấy chồng cũng thêm phần tự tin. công việc cho khuyết tật quá ít, chắc tìm nên An Họa tạm thời dự định của .
Tiêu Phương Phương thạo việc, nửa ngày dựng xong giàn nho. Sáng sớm hôm cô dậy thật sớm để chợ phiên mua cây giống. An Họa rút mười đồng đưa cho cô.
Hành động Tiêu Phương Phương giật hất tờ tiền , đó cô nhận phản ứng quá, vội vàng nhặt tiền nhét lòng An Họa, liên tục xua tay ý bảo lấy.
An Họa đưa tiền cho cô: "Cầm lấy , đây là tiền tiêu vặt. Em mới đến nên chị cho nhiều một chút, thiếu thứ gì thì tự mua, mỗi tháng chị cho em năm đồng."
Trong khu tập thể ít gia đình gọi họ hàng quê lên giúp việc, thực chất là bảo mẫu, lo ăn lo ở nhưng trả lương, ai bụng lắm thì mỗi tháng cho vài đồng tiêu vặt. An Họa cho Tiêu Phương Phương năm đồng, hề ít chút nào.