Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 436: Leo núi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:19:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chỉ là ở nước ý tưởng gì, mà ngay cả khi về phòng, Tiêu Chính cũng lăn ngủ say như c.h.ế.t.
An Họa thực sự thắc mắc, dùng chân khẽ khều một cái.
Vợ chồng già nên Tiêu Chính cũng hiểu ý ngay lập tức, : "Vợ ơi, kiểm tra , cách âm của phòng ở đây . Để về nhà '' nhé, ngoan nào."
An Họa nhịn thốt lên: "Em chỉ thấy lạ là hiền lành thế thôi, chứ em ."
Tiêu Chính : "Muốn thì cứ thôi, gì mà ngại? Hồi trẻ em thế , càng già càng vẻ rụt rè thế?"
Vừa dứt lời, Tiêu Chính cảm thấy vùng thịt mềm ở bắp tay trong của tấn công.
"Anh ai già hả?"
"Không , của , của hết! Anh lỡ lời, vợ là trường sinh bất lão!"
"Là già , già đến mức lái xe nổi nữa ." An Họa hừ một tiếng, xoay .
Tiêu Chính nhích tới ôm lấy cô, khẽ chạm nhẹ.
"Thấy , đang nhịn đấy thôi! Lão t.ử đến xe tăng thiết giáp còn lái cơ mà! Chỉ là ở bên ngoài thực sự tiện, cứ thấy thiếu an thế nào . Chuyện chỉ thể ở nhà thôi, đúng nào..."
An Họa xong, hồi tưởng một chút, phát hiện đúng là như . Những năm qua họ cũng từng ở khách sạn bên ngoài, nhưng bao giờ sinh hoạt vợ chồng ở đó cả. Ngay cả ở nhà, Tiêu Chính cũng nhất định là chiếc giường họ vẫn .
Hình như cứ hễ rời khỏi chiếc giường đó là "phong ấn" .
An Họa đầu Tiêu Chính, ánh mắt chút khó tả. Một cứng nhắc như , chẳng hiểu lúc nãy cô nảy sinh hiểu lầm như thế với .
"Sao thế em?" Tiêu Chính hiểu.
An Họa thở dài, sờ mặt : "Không gì, ngủ ."
Tiêu Chính "ồ" một tiếng, quả nhiên nhắm mắt , chẳng mấy chốc ngủ say. An Họa khẽ véo nhẹ cái "cột cờ" đang hạ nửa nòng, thầm than trong lòng: thế mà cũng thể bình thản ngủ , đúng là thần nhân.
________________________________________
Sáng hôm tỉnh dậy, đẩy cửa , phát hiện tuyết rơi nữa mà mặt trời ló rạng. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên những nhành băng ngọn cây, trông như thể rừng cây khảm những chuỗi kim cương lấp lánh.
An Họa hít một thật sâu khí trong lành, đề nghị leo núi.
Tiêu Chính cô từ xuống một lượt: "Em đấy?"
"... Sao coi thường em như thế?"
"Bao lâu em đ.á.n.h cầu lông hả?"
An Họa nghẹn lời, lườm một cái. Cãi là bắt đầu nổi giận. Tiêu Chính hì hì.
Tiểu Ngư Nhi sắp leo núi thì vô cùng phấn khích, tự quàng khăn đội mũ, còn giám sát mặc thật dày, leo núi nóng thì cởi cũng .
"Mẹ ơi, chúng mang theo gậy chống nữa, đường thể băng, trơn lắm ạ."
Tiêu Chính con trai út bằng con mắt khác: "Cái thằng nhóc , cũng tinh tế gớm nhỉ, cái gì cũng nghĩ tới."
Tiểu Ngư Nhi: "Bố ơi, con vốn dĩ cân nhắc chuyện chu đáo mà, giờ bố mới phát hiện ạ?"
"Lại còn chu đáo... Văn chương chữ nghĩa ở mà cứ tuôn từng bộ thế hả?"
"Cái mà còn học chuyên môn ạ? Vốn từ vựng tích lũy đến một mức độ nhất định thì lời tự nhiên thốt thôi."
Tiêu Chính thoáng thẩn thờ, cảm thấy con út hình như bóng dáng của con trai lớn. Tiểu Ngư Nhi càng lớn càng giống Đông Đông thế ?!
Tuy nhiên, xét về thể chất, Tiểu Ngư Nhi mạnh hơn Đông Đông hồi nhỏ nhiều.
________________________________________
Cái dáng nhỏ thó chạy phía mở đường, thở và bước chân phối hợp nhịp nhàng, từng bước cực kỳ vững chãi, mãi mà chẳng thấy bé thở dốc.
Ngược là An Họa, ban đầu mắt còn chằm chằm con trai, dặn dò thằng bé chú ý chân kẻo trượt ngã, kết quả chẳng bao lâu, cô mệt đến mức hai tay chống hông, chẳng còn tâm trí mà quản con nữa.
"Đưa máy ảnh cổ em cho ." Tiêu Chính đưa tay về phía An Họa.
An Họa hai lời, tháo máy ảnh đưa cho ngay. cũng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao.
"Hay là về ? Dù cũng leo một phần ba , đủ ." An Họa bắt đầu nảy ý định rút lui, cô cũng ngờ thể lực của tệ đến mức .
"Vừa , nhân cơ hội rèn luyện luôn, chúng tiếp tục lên !" Tiêu Chính vung tay một cái.
Tiểu Ngư Nhi ở phía hét lớn: "Mẹ cố lên!"
An Họa miễn cưỡng nặn một nụ với con trai.
Tiểu Trần đưa bình nước đến mặt An Họa: "Chị dâu uống chút nước ạ?"
Tiêu Chính nhận lấy bình nước, vặn nắp, đưa lên tận miệng An Họa, cứ như đang hầu hạ Vương mẫu nương nương . Chờ An Họa uống xong, Tiêu Chính tiện tay cầm luôn bình nước trong tay . Tiểu Trần len lén liếc một cái vội vàng cúi đầu xuống.
"Được , tiếp tục leo lên thôi."
Phía đột nhiên vang lên tiếng gọi của Tiểu Ngư Nhi: "Bố ơi nhanh lên!"
Không từ lúc nào, Tiểu Ngư Nhi chạy mất hút, chỉ thấy tiếng vang vọng trong thung lũng.
"Cái thằng nhóc đó thể lực thật đấy," Tiêu Chính cũng cảm thán, "Giống y như hồi nhỏ."
An Họa yên tâm, bảo Tiểu Trần: "Cậu mau đuổi theo xem thằng bé thế nào."
"Rõ ạ."
Đợi Tiểu Trần , họ nghỉ ngơi một lát mới tiếp tục lên. đầy năm phút , An Họa chịu nổi nữa.
"Lão Tiêu, đuổi theo Tiểu Ngư Nhi , em đây đợi hai bố con."
"Thế mà ? Nhỡ con sói nào tha em thì ?"
An Họa giật : "Có sói á? Thế thì mau!"
Nhìn thấy cô vợ vọt trong nháy mắt, Tiêu Chính bật , cái chiêu đúng là hiệu nghiệm thật. mừng sớm.
An Họa giống như một quả bóng bay thủng lỗ, dù bơm bao nhiêu thì một lát cũng xì hết sạch. Động lực sói dọa chỉ duy trì năm phút là tan biến.
"Em chịu nổi nữa , lão Tiêu, cõng em ."
"Hử?" Tiêu Chính ngẩn .
Lúc , giọng của Tiểu Ngư Nhi vang lên: "Bố ơi, ơi, ở đây nhiều hoa mai lắm, hai nhanh lên xem ——"
An Họa lấy máy ảnh Tiêu Chính treo lên cổ , giúp cởi chiếc áo khoác dày cộp khoác lên , đó hiệu cho cúi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-436-leo-nui.html.]
Tiêu Chính dở dở : "Thực sự là nổi một bước nào nữa ?"
An Họa chẳng buồn nữa, chỉ lắc đầu.
"Thôi ."
Tiêu Chính cân nặng của vợ, việc thể cõng cô lên đỉnh núi vẫn lòng tin. , mừng quá sớm nữa.
"Lưng đừng thẳng đơ thế, cong một chút, ngả về phía , em cứ thấy trọng tâm đổ ."
"Đừng nhanh quá, em sợ."
"Sao cao thế hả? Ở lưng em thấy sợ độ cao luôn đây , trọng tâm thể hạ thấp xuống chút ?"
"..."
Tiêu Chính đỡ lấy m.ô.n.g vợ, xốc lên một chút. Mẹ kiếp, cứ như Trư Bát Giới cõng vợ thế , càng lúc càng thấy nặng? Cô vợ nhẹ như lông hồng của mất ?
"Vợ ơi, đằng tảng đá lớn, em xuống nghỉ một lát?"
"Giờ em mệt nữa . Vả bảo sói mà, nhất là đừng dừng ."
Tiêu Chính: "..."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Anh mệt ?" An Họa thấy trán Tiêu Chính rịn chút mồ hôi mỏng, tâm lý lau giúp .
Đàn ông thể mệt? Tiêu Chính xốc vợ lên cao hơn, rặn hai chữ: "Không mệt."
Ngay từ đầu, khi vợ rút lui, lẽ nên thuận theo cô mới đúng! Tiêu Chính như con trâu già, hì hục leo lên . An Họa ở lưng , vui vẻ giơ máy ảnh chụp phong cảnh.
Chẳng qua bao lâu, cuối cùng họ cũng đuổi kịp Tiểu Ngư Nhi.
"Bố vô dụng quá, mãi mới leo lên đến đây."
Tiêu Chính như giải thoát đặt vợ xuống, lau mồ hôi, đính chính lời con trai: "Là một bố leo thôi, con kiệu đấy."
Tiểu Ngư Nhi quanh quất hỏi: "Kiệu ạ?"
Tiêu Chính chỉ chính : "Kiệu thịt đây."
Tiểu Ngư Nhi ha ha lớn: "Bố ơi bố hài hước quá."
Tiêu Chính nổi, thấy đau lưng.
An Họa vẻ mắt thu hút . Nơi họ đang là một đầm nước nhỏ, cạnh đầm nước là một rừng mai vàng. Những cây mai trông vẻ nhiều năm tuổi, cành lá cứng cáp, trổ đầy những bông hoa vàng rực, xa như một biển hoa vàng.
An Họa hít một thật sâu, cảm nhận mùi hương thanh khiết, lạnh lẽo của lạp mai.
"Lại đây, Tiểu Ngư Nhi, con tạo dáng , chụp ảnh cho."
Tiểu Ngư Nhi tay trái tựa cây mai, tay giơ hình chữ V, đầu nghiêng, nhe răng rạng rỡ.
"Lão Tiêu, cạnh Tiểu Ngư Nhi , chụp ảnh chung."
"Bố ơi, bố bế con lên , con vai bố chụp một tấm." Tiểu Ngư Nhi đưa yêu cầu.
Tiêu Chính mắng yêu một câu nhưng vẫn theo.
"Lão Tiêu, hai đứa chụp thêm vài tấm nữa."
Vợ chồng họ chụp ảnh chung ít, chủ yếu là do Tiêu Chính thích chụp ảnh. Cứ hễ chụp ảnh là trưng cái mặt nghiêm nghị, khóe miệng căng cứng, trông như đang vui . Ngay cả khi chụp với An Họa cũng thế.
Nên hôm nay khi chụp ảnh, An Họa cố tình trêu chọc, lúc thì bảo xuống, cô từ phía nhéo tai , lúc thì bắt cõng cô, đến lúc bấm máy thì cô thọc lét cổ , khiến bật thành tiếng...
Nhìn thấy lãnh đạo trong tay vợ như một món đồ chơi lớn, tam quan của Tiểu Trần vỡ vụn thêm nữa, lẳng lặng mặt chỗ khác. Chơi ở rừng mai một lúc, tiếp tục leo lên .
________________________________________
Tiêu Chính lén sờ thắt lưng , nghiến răng một cái. Tuy nhiên, sẽ chịu thua ! Hậu quả của việc Tiêu Chính gồng chính là hai ngày còn cơ bản là dành để ngâm trong bể suối nước nóng.
An Họa sợ ngâm đến mức phù nề, bảo đừng ngâm nữa.
"Không , ngâm một tiếng lên nghỉ nửa tiếng, chuyện gì ."
Nói đoạn, Tiêu Chính bước bể, khi dòng nước nóng hổi vỗ về vùng thắt lưng, hạnh phúc đến mức ở đây cả đời. Ai thấu cho cái cảm giác cứu rỗi chứ!
Tuy nhiên, ở cả đời là chuyện thể, họ chơi tổng cộng bốn ngày cũng lên đường về nhà. Về đến nơi hai ngày, An Họa nhận điện thoại của Lý Tinh Tinh. Lý Tinh Tinh bảo về nhà ăn Tết nên đến thăm cô.
An Họa đương nhiên sẵn lòng, hẹn thời gian để cô qua. Lý Tinh Tinh bây giờ là đại minh tinh màn bạc nhà nhà đều , mở tivi là thấy quảng cáo của cô, trong hang cùng ngõ hẻm đều thấy bài hát của cô.
Thịnh Hoa dời trụ sở đến Kinh Thành, Lý Tinh Tinh cũng mua một căn tứ hợp viện ở đó để định cư, nhưng mỗi năm ít nhất cô đều về thăm An Họa một .
"Thưa cô, chiếc túi chứ ạ? Của Chanel đấy ạ, lúc Hồng Kông em thấy nó hợp với cô nên mua về."
Thời điểm ở nội địa, hàng xa xỉ mua cũng chỉ kiểu Pierre Cardin, những thứ An Họa thích khi xuyên vẫn thị trường. Món quà của Lý Tinh Tinh thực sự chiếm lòng An Họa.
"Ở ăn cơm , cô món thịt hấp bột gạo mà em thích nhất."
Lý Tinh Tinh đang định đồng ý thì Tiêu Chính về. Cô vội vàng gượng: "Thôi ạ, em hẹn với em , tối nay về nhà ăn cơm."
Chẳng từ bao giờ mắc cái tật, cứ hễ cùng bàn ăn với sư công là cô thấy khó tiêu.
An Họa lời Lý Tinh Tinh thì thấy ngạc nhiên: "Em liên lạc với gia đình ?"
Lý Tinh Tinh sớm cắt đứt liên lạc với gia đình, An Họa chỉ đại khái là vì gia đình cô thiên vị. Chuyện còn từng lên mặt báo, là nhà họ Lý Lý Tinh Tinh thành đại minh tinh mà liên lạc nên tìm đến báo chí chủ động nhận phỏng vấn. Đại minh tinh nổi danh quên gốc gác, ruồng bỏ cha , nhận , đến giờ vẫn còn treo trang đầu các báo.
Dù Lý Tinh Tinh lên tiếng phản hồi nguyên nhân đoạn tuyệt liên lạc là gì, nhưng đạo hiếu truyền thống vốn là "thiên hạ cha nào sai", huống hồ cha Lý Tinh Tinh bỏ rơi cô , họ chỉ thiên vị thôi, mà đó là chuyện bình thường, mười ngón tay còn ngón dài ngón ngắn, cha thiên vị hiếm, họ đối với Lý Tinh Tinh vẫn công ơn sinh thành dưỡng dục.
Vì thế, dư luận nghiêng hẳn về phía chỉ trích Lý Tinh Tinh. Do đó, Lý Tinh Tinh hủy hai buổi hòa nhạc, ba chương trình biểu diễn truyền hình, hai hợp đồng quảng cáo, gặp cuộc khủng hoảng sự nghiệp từng .
An Họa về phần thì Lý Tinh Tinh sai. Qua tiếp xúc, cô cảm thấy bản chất Lý Tinh Tinh là thuần khiết, yêu ghét phân minh, ai với cô một chút là cô hận thể m.ó.c t.i.m móc phổi cho . Nếu cha họ Lý quá đáng, Lý Tinh Tinh chắc chắn sẽ đến mức màng đến tình cơ bản.
Vì , ý kiến An Họa đưa cho Lý Tinh Tinh là nếu dư luận quản thì thôi, thể Hồng Kông phát triển, công ty liên hệ xong cho cô . Sao giờ về nhà?
Tâm trạng Lý Tinh Tinh lập tức chùng xuống, im lặng một lúc mới : "Em chạy sang Hồng Kông một cách xám xịt như thế. Dù sang bên đó phát triển, em cũng danh tiếng của sạch sẽ. Lần về, em chính là để giải quyết chuyện ."
"Em định giải quyết thế nào?"
"Em mang theo phóng viên, em đối mặt rõ ràng với họ, để xem sự thiên vị của họ đơn giản chỉ là cho em ăn ít một miếng thịt mặc ít vài bộ quần áo mới ."
An Họa nghĩ là thể xoay chuyển dư luận. Nói trắng , đạo hiếu truyền thống lưu truyền hàng ngàn năm nay, địa vị trong hệ thống đạo đức của xã hội dễ dàng lung lay như . Dù chứng minh cha họ Lý từ nhỏ đ.á.n.h mắng Lý Tinh Tinh thì ? Vẫn sẽ nhiều đỉnh cao đạo đức, nhẹ nhàng buông lời tấn công Lý Tinh Tinh.
An Họa vốn nghĩ cứ để thời gian phai mờ ảnh hưởng của dư luận, nhưng Lý Tinh Tinh quyết ý giải quyết, thì cố gắng đáp ứng nguyện vọng của cô .
"Thế , hãy để phóng viên của em dùng phương thức lén... Em nhất định tỏ yếu thế, ở thế bất đắc dĩ... Hãy kích phát sự hung ác của họ đối với em ..."