Thạch Tiểu Hải kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.
"Vương Phó trưởng phòng là ông Vương nào?"
"Chính là thường xuyên tới tìm ." Thủy Liên thấy sắc mặt Thạch Tiểu Hải bình tĩnh , ngỡ rằng chỉ giận một chút thôi nên thật thà kể hết.
Thường xuyên tới tìm ? Vậy thì chính là lão Vương ở ban Tuyên truyền, tên của ông chình ình trong danh sách cán bộ chuyển ngành.
"Ông tới tìm em? Nhờ vả chuyện gì?"
"Là vợ ông tới... Thật em cũng chẳng đồng ý , vì em cũng ngại cầu , nhưng chị ... chị quá khéo mồm, vài câu là em cuốn , từ chối . Lúc về chị còn để hai cây t.h.u.ố.c lá với hai bình rượu, em càng tính ..."
Thủy Liên cũng đầy bụng oán khí, oán vợ lão Vương quá xảo quyệt, bắt nạt cô thật thà.
Thạch Tiểu Hải lạnh một tiếng. Bằng sự hiểu của về Thủy Liên, khẳng định là vợ lão Vương rót mật tai khiến cô tưởng oai lắm, thế là xuống đài , đành c.ắ.n răng lo việc cho .
"Thuốc với rượu ?"
"Ở, ở phòng trong."
Thạch Tiểu Hải phòng trong tìm kiếm một lát, cầm t.h.u.ố.c rượu đó thẳng cửa.
Thủy Liên vội hỏi: "Anh đấy?"
Thạch Tiểu Hải đáp lời, mất hút. Lúc trở về, tay trống . Thủy Liên ngay, chắc chắn là mang trả.
"Anh... chẳng thương lượng với em một tiếng mang trả ?" Thủy Liên hậm hực: "Sau vợ lão Vương em cái gì nữa cơ chứ!"
"Chẳng lẽ cô còn định cầu dì An giúp đỡ thật ? Cô tưởng là ai?"
Thủy Liên sợ hãi Thạch Tiểu Hải: "Vậy ? Nể mặt , dì An chắc từ chối ."
Thạch Tiểu Hải im lặng chằm chằm Thủy Liên. Ánh mắt đó khiến cô phát hoảng: "Anh... gì thế..."
Thạch Tiểu Hải bảo con trai ngoài chơi, đó nhẹ nhàng với Thủy Liên: "Chúng ly hôn ."
"Cái gì?" Thủy Liên bàng hoàng, cứ ngỡ nhầm.
"Ly hôn." Thạch Tiểu Hải nghiêm túc vợ, như để bản còn đường hối hận, lặp nữa: "Chúng ly hôn. Tiền tiết kiệm trong nhà cô cứ mang hết, để con trai là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-412-chung-ta-ly-hon-di.html.]
Mấy năm nay, mỗi khi cãi là họ từng nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng nào cũng là Thủy Liên chủ động đề cập. Cô ly hôn chẳng qua là để mẩy chứ thật lòng.
Cô bao giờ nghĩ tới, hai chữ "ly hôn" phát từ miệng Thạch Tiểu Hải, mà còn nghiêm túc đến thế. Cô ngẩn , phản ứng kịp, cảm thấy giây phút thật chân thật, cứ như đang mơ.
"Có đàn bà khác ở bên ngoài ..." Thủy Liên lẩm bẩm.
"Đừng nhăng cuội!" Thạch Tiểu Hải chán ghét nhíu mày: "Cô việc cô tự tiện nhận lễ cửa giúp lão Vương nó ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào ?"
"Chắc chắn là khác bên ngoài !" Mắt Thủy Liên đong đầy nước mắt, cô phẫn nộ tuyệt vọng.
Thạch Tiểu Hải cảm thấy như đang đàn gảy tai trâu.
"Là ai?" Thủy Liên chất vấn: "Con mụ đó là ai? Có là cái cô nào ở đoàn văn công ? Lần thấy hai đang chuyện với ."
Thạch Tiểu Hải tức đến mức huyệt thái dương giật liên hồi, nghiến răng : "Câm miệng! Cô mà còn bậy một câu nữa, sẽ..."
Thấy Thạch Tiểu Hải siết chặt nắm đấm, Thủy Liên lạnh: "Anh còn định đ.á.n.h ? Đánh , đ.á.n.h ! Tốt nhất là đ.á.n.h c.h.ế.t luôn , thế là chẳng cần ly hôn cũng thể rước con đàn bà đó về nhà ."
Thạch Tiểu Hải cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng chịu nổi, vung tay hất văng cái bàn.
Rầm một tiếng.
Thủy Liên sợ hãi hét lên, khi hồn thì bắt đầu gào t.h.ả.m thiết.
" ngay mà, lòng đổi . Anh ngứa mắt từ lâu chứ gì. Cả nhà chẳng ai ưa cả, lúc nào cũng mang so sánh với em dâu , thấy cái gì cũng bằng cô . Lúc cưới đến cái áo cũng chẳng thèm mua cho ... Hu hu hu... Biết thế hồi đó chẳng thèm lấy ...
tuy là gái nông thôn nhưng cũng là lá ngọc cành vàng của ba , gả về nhà thành đồ bỏ ghét bỏ... Thạch Tiểu Hải, thật hối hận vì sinh con cho ..."
Thủy Liên thút thít kể lể dông dài, nhưng chẳng nhận một lời phản hồi nào. Cô lau nước mắt quanh, trong phòng im phăng phắc, chẳng còn bóng dáng ai ngoài cô.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thạch Tiểu Hải bỏ từ lâu .