Thủy Liên cảm thấy như tát một bạt tai giữa chốn đông , hổ và phẫn uất đến mức hận thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Thế nhưng sàn nhà lỗ nào cả, cô chỉ thể chạy trốn trối c.h.ế.t.
An Họa Thủy Liên ngay cả một lời chào hỏi cũng thèm xoay chạy mất, lòng càng thêm ưa. Cô dặn dò Tiểu Đường và Dương Đào, nếu Thủy Liên còn đến thì đừng cho cửa.
Hôm nay An Họa đồng ý gặp Thủy Liên là nể mặt Chu Mai Hoa, dù cô cũng là con dâu của bà. biểu hiện của Thủy Liên thật sự khiến thể nào yêu quý nổi. Cô tin rằng ngay cả Chu Mai Hoa nếu chuyện, nhất định cũng sẽ trách cô vì nể mặt Thủy Liên.
________________________________________
Về phần Thủy Liên, khi chạy về đến nhà, cô phịch xuống ghế, gục mặt xuống bàn mà nức nở.
Cậu con trai bên cạnh thấy , lập tức chạy phòng gọi bố.
Thạch Tiểu Hải từ trong phòng bước , thấy dáng vẻ của Thủy Liên, phiền não nhíu chặt lông mày: "Cô lóc cái gì thế?" Đoạn hỏi tiếp: "Lúc nãy cô ? Bỏ mặc Đại Bảo ở nhà một ."
Thủy Liên ngẩng đầu lên, lau nước mắt, giọng mũi nghèn nghẹt bảo: "Em đến chỗ dì An."
Thạch Tiểu Hải mừng rỡ: "Tốt , cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt , chịu giúp một tay. Chúng cũng cần cố ý nịnh bợ lấy lòng, nhưng phận con cháu, lễ nghĩa nên thì đủ. Hơn nữa, lớn ai cũng thích khéo mồm khéo miệng, cô cứ mấy câu bùi tai , lấy lòng dì An một chút. Có cái danh của ở đó, chúng hẳn là dễ dàng duy trì mối quan hệ ."
"Anh thì lắm..." Thủy Liên c.ắ.n môi, vô cùng tủi : "Hôm nay bà em mất mặt một vố lớn đấy."
Thạch Tiểu Hải ngẩn , hỏi: "Tại ? Cô gì?"
"Nói..." Thủy Liên chột cúi đầu.
Sắc mặt Thạch Tiểu Hải bỗng trở nên nghiêm nghị, giọng điệu nghiêm túc: "Cô rốt cuộc cái gì?"
Dưới sự gặng hỏi gắt gao của Thạch Tiểu Hải, Thủy Liên thể khai hôm nay gì.
"... Đây chỉ là một việc nhỏ thôi, bà còn chẳng thèm giúp, còn hy vọng dựa dẫm quan hệ với bà để đề bạt ? Anh đúng là đang mơ."
Thạch Tiểu Hải tức giận đập bàn một cái "rầm", sắc mặt đen kịt đến đáng sợ.
Tiếng động quá lớn khiến Đại Bảo sợ đến phát .
Thủy Liên cuống quýt dỗ dành con trai, hét lên với Thạch Tiểu Hải: "Anh cái gì thế? Có gì thì cứ trút lên đầu đây , dọa con cái gì?"
"Cô... cái đồ... ..." Ngón tay Thạch Tiểu Hải run rẩy chỉ Thủy Liên, nhưng chẳng thốt nên lời nào.
Mấy năm nay đến khô cả họng, bảo Thủy Liên năng thiết với dì An để kéo gần quan hệ, nhưng Thủy Liên chẳng hề lay chuyển, một chút cũng san sẻ nỗi lo với . Kết quả là vì một ngoài chẳng liên quan gì, cô sẵn sàng cầu xin khác.
Thạch Tiểu Hải bỗng thấy hoang mang, ngày xưa tại lấy Thủy Liên? Hình như là vì thấy cô dịu dàng hiền thục, chăm sóc khác. Anh lấy vợ cũng mưu cầu gia thế trình độ học vấn , chỉ cần thể lo toan nhà cửa êm ấm là .
Thủy Liên việc nhà quả thật , chăm sóc và con cái đều vô cùng tỉ mỉ, nhưng... Thạch Tiểu Hải giờ mới hiểu , vợ với tư cách là một nửa thành viên cấu thành gia đình, nhận thức và tầm của họ đủ để ảnh hưởng đến cả một gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-402-chung-ta-ly-hon-di.html.]
________________________________________
Thạch Tiểu Hải kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi rõ ngọn ngành sự việc.
"Phó trưởng phòng Vương là nào?"
"Là đến tìm ." Thủy Liên thấy sắc mặt Thạch Tiểu Hải bình tĩnh , tưởng chỉ giận một chút thôi, liền thật thà kể hết .
Người đến tìm ? Vậy là lão Vương ở phòng Tuyên truyền , tên cũng trong danh sách cán bộ chuyển ngành.
"Anh đến tìm cô? Nhờ cô giúp đỡ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Vợ đến... Thật em cũng định đồng ý , vì em cũng chẳng cầu xin ai, nhưng bà ... bà khéo mồm quá, vài câu là em cuốn vòng xoáy , từ chối nổi. Lúc bà còn để hai cây t.h.u.ố.c lá với hai chai rượu, em càng cách nào..."
Thủy Liên cũng đầy bụng oán trách, oán vợ lão Vương quá xảo quyệt, bắt nạt kẻ thật thà như cô .
Thạch Tiểu Hải lạnh. Dựa hiểu của về Thủy Liên, chắc chắn là vợ lão Vương dùng vài câu tâng bốc cô lên mây xanh, khiến cô xuống , đành đ.â.m lao theo lao lo việc cho .
"Thuốc và rượu ?"
"Ở... ở trong phòng."
Thạch Tiểu Hải phòng trong lục tìm một lát, nhanh đó, cầm t.h.u.ố.c rượu định ngoài.
Thủy Liên vội hỏi: "Anh thế?"
Thạch Tiểu Hải thèm lên tiếng, thẳng một mạch.
Lúc về, đôi tay trống . Thủy Liên ngay, chắc chắn đem t.h.u.ố.c rượu trả .
"Anh... bàn bạc với em một tiếng đem trả ?" Thủy Liên hậm hực: "Vợ lão Vương sẽ em thế nào đây!"
"Chẳng lẽ cô còn cầu xin dì An giúp đỡ? Cô tưởng là ai?"
Thủy Liên rụt rè Thạch Tiểu Hải: "Vậy , ? Nể mặt , dì An thế nào cũng từ chối nữa chứ?"
Thạch Tiểu Hải lặng lẽ chằm chằm Thủy Liên. Thủy Liên đến mức lạnh sống lưng: "Anh... gì ..."
Thạch Tiểu Hải bảo con trai ngoài chơi, đó khẽ với Thủy Liên: "Chúng ly hôn ."
"Cái gì?" Thủy Liên ngẩn , tưởng nhầm.
"Ly hôn." Thạch Tiểu Hải nghiêm túc Thủy Liên, như để bản hối hận, lặp nữa: "Chúng ly hôn. Tiền tiết kiệm trong nhà cô cứ mang hết, để con trai cho là ."