Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 352: Làm ăn kiếm tiền như thế, chẳng có lý do gì anh không làm cả

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:16:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm thức dậy, Tiêu Chính soi gương những vết cào đỏ hỏn lưng , cảm thấy thắc mắc, tối qua vợ ? Cứ nhằm lưng mà cào lấy cào để.

"Hừ, còn vùng lên đấu tranh ? Để cho ai mới là chủ cái nhà !"

Tiêu Chính đầu , thấy vợ đang lười biếng chống dậy, mái tóc đen nhánh xõa bờ vai trần, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, mềm mại.

Nhìn thấy cảnh , lòng Tiêu Chính lập tức mềm nhũn, mấy vết lằn lưng cũng chẳng thấy đau nữa. Anh bước tới, véo nhẹ má vợ: "Tất nhiên em là chủ , chuyện đó còn gì bàn cãi ?"

"Thế còn đấu tranh cái gì?"

"Thì đó chẳng qua là bằng một từ cho nó oai phong lẫm liệt chút thôi mà, chẳng lẽ huỵch tẹt ? Như thế thì thô lỗ quá."

Tiêu Chính tự thấy văn minh, vợ càng là học thức, thể thô tục như .

"..."

An Họa bực cầm cái gối ném đàn ông: "Biến ."

"Tuân lệnh! Em ngủ thêm lát nữa nhé, bảo Dương Đào để phần bữa sáng cho em."

Tiêu Chính cúi hôn An Họa một cái mới bước khỏi phòng ngủ.

An Họa ngủ nướng thêm một giấc, lúc ngủ dậy xuống lầu thì thấy Lâm Lộ đang bên .

"Hê, cuối cùng cũng dậy , tớ đợi mãi đấy." Lâm Lộ hớn hở vẫy tay với An Họa, "Tớ chuyện với ."

"Chuyện gì thế?" An Họa về phía bàn ăn, Lâm Lộ cũng theo.

An Họa chỉ đĩa bánh mì gối bàn hỏi: "Ăn ?"

Lâm Lộ lắc đầu: "Tớ ăn . Bữa sáng chỉ ăn cái thôi ? Có no đấy?"

"No chứ, chẳng còn một quả trứng luộc với ly sữa đây ."

Lâm Lộ tặc lưỡi: "Hèn chi chơi với bao nhiêu năm, thấy béo lên bao giờ, sinh con xong dáng cũng hỏng, hóa là do kiểm soát ăn uống quá nhỉ."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Lúc tớ ăn nhiều thấy thôi." An Họa hỏi: "Cậu tìm tớ rốt cuộc là chuyện gì?"

Lâm Lộ bấy giờ mới vấn đề chính: "Chẳng là em trai ruột nhà tớ , nó là thanh niên trí thức về thành phố mà, về hai năm vẫn việc . Thực tìm , mà là nó chịu , nó bảo hưởng cái đồng lương c.h.ế.t đó, tiền đồ."

"Thế gì?" An Họa thuận miệng hỏi theo.

"Nó ..." Lâm Lộ dáo dác xung quanh, ghé sát An Họa nhỏ: "Nó 'buôn lậu;."

"Thì là kinh doanh thôi mà."

" thế, nó cũng thích tớ gọi nó là buôn lậu, nó bảo nó là đường đường chính chính 'xuống biển' kinh doanh."

"Cũng mà, bây giờ chính sách cũng khuyến khích kinh doanh, đặc biệt là những thanh niên về thành phố như các , nếu tự giải quyết việc thì chính sách còn hỗ trợ nữa. Sao? Nhà đồng ý ?"

Không đồng ý cũng là chuyện thường. Phần lớn đều bước chậm hơn thời đại, thời vẫn cho rằng chỉ "bát cơm sắt" ở đơn vị nhà nước mới là công việc chính đáng, ăn buôn bán là chuyện mất mặt.

"Chứ còn gì nữa, bố tớ đều đồng ý, cũng chịu đưa vốn cho nó, thế là nó tìm đến tớ. mà... tớ cũng đào nhiều tiền thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-352-lam-an-kiem-tien-nhu-the-chang-co-ly-do-gi-anh-khong-lam-ca.html.]

An Họa ngạc nhiên: "Cậu mà cũng lấy , cần bao nhiêu?"

Lâm Lộ giơ hai ngón tay : "Mười nghìn, nhưng tớ cố lắm cũng chỉ lấy ba nghìn."

"Sao chỉ ba nghìn? Lương của Vương Chí Huy đều giao cho quản ?"

Lâm Lộ ngượng nghịu: "Anh đưa tớ ít tiền, nhưng tớ tiêu cũng ác lắm... Giờ tớ mới tiền chịu nổi tiêu xài, tớ chỉ mua sắm quần áo giày dép, thỉnh thoảng biếu nhà ngoại một ít mà tiền cánh mà bay ..."

"Nên tìm tớ là để vay tiền?" An Họa nhấp một ngụm sữa hỏi.

Lâm Lộ chớp chớp mắt, gật đầu: "Tớ vay ba nghìn, cộng với ba nghìn của tớ là sáu nghìn đưa cho em tớ góp vốn."

"Góp vốn? Cậu cho vay ?"

Lâm Lộ thở dài: "Lần kiểm kê tiền tiết kiệm tớ mới nhận , bao nhiêu năm qua tớ chẳng để dành mấy. Xem nửa đời sống thì thể chỉ trông chờ đồng lương của lão Vương , nên tớ nghĩ cũng nên tự kiếm chút tiền."

"Suy nghĩ của thì sai... Có điều, tin em trai ? Cậu thấy tố chất kinh doanh ?" An Họa đợi Lâm Lộ trả lời mà tiếp: "Tớ gặp em trai , chuyện một chút mới cân nhắc chuyện cho vay. Dù ba nghìn cũng con nhỏ, thấy ?"

"Chuyện đó đơn giản thôi!" Lâm Lộ hỏi: "Khi nào rảnh, tớ bảo nó qua đây là ."

An Họa suy nghĩ một lát: "Hay là hôm nay luôn ?"

Lâm Lộ đồng ý ngay.

Chiều hôm đó, em trai Lâm Lộ mặt.

"Chị... ồ, vị chắc là chị An nhỉ? Chào chị An ạ, em là Lâm Tiểu Lôi, em trai ruột của chị Lâm Lộ."

Lâm Tiểu Lôi trông chẳng giống Lâm Lộ chút nào, ngoại hình bình thường, cao trung bình, bình thường đến mức ném giữa đám đông là tìm thấy nổi. cất lời, cảm giác mang khác, một loại sức hút kỳ lạ khiến tiếp tục trò chuyện cùng.

An Họa thầm lặng đ.á.n.h giá Lâm Tiểu Lôi, thẳng vấn đề: "Chị ăn? Cụ thể là định mảng gì?"

Lâm Tiểu Lôi cảm thấy hôm nay đơn giản. Chị chị An gặp để xem đáng tin mới xét chuyện cho vay. câu đầu tiên An Họa , cảm giác khác.

Chị An sợ là cũng góp một chân đây chăng?

Lâm Tiểu Lôi lập tức nghiêm túc hẳn lên, sốc tinh thần giới thiệu ý tưởng của với An Họa.

"Em Dương Thành đ.á.n.h một ít hàng về bán."

"Cậu Dương Thành bao giờ ? Cậu quen đầu mối nào ?"

"Chưa ạ." Lâm Tiểu Lôi lắc đầu, "Lần đầu, em tự mày mò từ con ... Nói thật với chị An, em dám bảo đảm là rủi ro, lẽ em chẳng tìm nguồn hàng, lẽ sẽ lừa, hoặc giả là đường gặp cướp... đời chẳng là thế , tiên dám nghĩ dám , bước bước đầu tiên thì mới chuyện bước tiếp theo thế nào."

Nói xong, Lâm Tiểu Lôi hối hận, nên thể hiện tự tin hơn mặt chị An? Chí ít cũng hô hào khẩu hiệu, biểu thị quyết tâm tất thắng gì đó chứ.

"Chị thể hỏi vì xuống biển ăn ? Thường thì những khác là do dồn đường cùng mới ."

" thế, em thì sự lựa chọn, rể tìm việc cho em nhưng em . Nguyên nhân chính là vì em kiếm thật nhiều tiền, từ nhỏ em thích tiền , mơ cũng mua hết đồ trong cửa hàng về nhà... Chị đừng em, em chính là một kẻ mê tiền như thế đấy. Em một bạn cùng về thành phố, tìm việc, nuôi vợ con nên đành bày cái sạp nhỏ bên ngoài bán kim chỉ đá lửa, bề ngoài thì gì, ngày nào cũng quản lý thị trường đuổi, thỉnh thoảng bắt còn phạt tiền. Vậy mà mỗi tháng kiếm tiền bằng cả hai tháng lương của bố em cộng !"

Mắt Lâm Tiểu Lôi sáng rực lên: "Làm ăn kiếm tiền như thế, chẳng lý do gì cả!"

 

Loading...