Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 269: "Anh muốn để em mỗi ngày đều được vui vẻ"

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:14:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa với vẻ mặt như .

Tiêu Chính cuống quýt đến mức vò đầu bứt tai: "Không ... Vợ ơi... Anh thề với trời, và Vương Lam mà tình xưa nghĩa cũ gì, sẽ tử..."

An Họa kịp thời ngắt lời : "Được , đừng tí là đem bản thề thốt. Vả , em bảo là tin ."

Tiêu Chính: "... Biểu cảm đó của em thấy sợ."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An Họa lườm một cái: "Em đáng sợ đến thế ?"

Tiêu Chính: "Cũng hẳn là đáng sợ, chỉ là lo em hiểu lầm chuyện gì đó vui, để em mỗi ngày đều vui vẻ.

Vợ ơi, và Vương Lam là do vợ Hạ Tư lệnh giới thiệu cho quen, gặp một , cô thư cho một hỏi nhiều câu hỏi, thư hồi âm trả lời những câu hỏi đó, nhưng tại thư từ đó thì còn gì nữa, chẳng bao lâu thì tin cô kết hôn."

Tiêu Chính hận thể đem hết những chuyện cũ rích của khai báo chi li từng chút một.

Thực An Họa chẳng hề vì chuyện nhỏ nhặt vui, bất kể Tiêu Chính và Vương Lam từng xảy chuyện gì , thì đó cũng là chuyện quá khứ . Thậm chí lúc nãy ánh mắt Vương Lam Tiêu Chính vẻ mang ý vị đặc biệt, nhưng ánh mắt của Tiêu Chính trong sạch. Cô chỉ thấy phản ứng của lớn quá nên trêu đùa chút thôi.

"Đừng căng thẳng, em tin tất cả những gì ," An Họa kiễng chân hôn lên má Tiêu Chính một cái, "Anh là thế nào chẳng lẽ em còn ? Một là một, hai là hai, sẽ bao giờ dối em, đúng ?"

Được vợ tin tưởng tuyệt đối, trong lòng Tiêu Chính dâng lên một luồng cảm xúc cảm động và chấn động khó tả. Anh ôm chặt lấy vợ: "Anh sẽ bao giờ lừa em, bất cứ chuyện gì! Anh cũng sẽ luôn tin tưởng em, bất cứ chuyện gì!"

An Họa mỉm xoa xoa đỉnh đầu : "Không còn sớm nữa, nên sớm , tránh việc đường đêm."

Tiêu Chính gật đầu, thu dọn đơn giản chào tạm biệt bọn trẻ.

"A??" Mặt Viên Viên nhăn nhó thành một cục, "Ba ở cùng chúng con ạ?"

Đoàn Đoàn cũng ba. Đông Đông hỏi: "Ba, tới bao giờ ba về?"

Tiêu Chính lượt xoa đầu mấy đứa trẻ, : "Ba một tuần về một , các con ở nhà lời , ? Không giận."

"Chúng con mới giận nhé! Mẹ thích nhất là ba em con mà!" Viên Viên chu môi .

Tiêu Chính búng nhẹ trán con bé một cái: "Còn nữa, chỉ con là nghịch nhất thôi!"

Viên Viên nhe răng trợn mắt xoa trán: "Đau c.h.ế.t con !"

Tiêu Chính khựng : "Ba dùng sức ."

Viên Viên: "Hừ, ba tay ba bằng thép ? Không dùng sức cũng đau!"

Tiêu Chính: "..."

An Họa bảo: "Được , ba đến giờ xuất phát ."

________________________________________

Không để bọn trẻ tiễn, An Họa tự tiễn Tiêu Chính xuống lầu. Sau khi lưu luyến chia tay, An Họa định lên lầu thì một giọng gọi .

"Chị An, đó là chồng chị ?" Lâm Lộ vẻ mặt đầy tò mò theo hướng chiếc xe xa.

An Họa gật đầu: " ."

"Chồng chị vóc dáng to thật đấy, trông đáng sợ, đ.á.n.h ?"

An Họa Lâm Lộ một cái, thèm tiếp lời cô thẳng lên lầu. Lâm Lộ ngờ An Họa coi thường như , hậm hực dậm chân, tức giận lẩm bẩm: "Được , đều thèm để ý đến , chơi với , bao giờ thèm chuyện với các nữa!"

Nhân duyên của Lâm Lộ khá tệ, đây là điều An Họa tự quan sát thấy, vì những hàng xóm khác khi nhắc đến Lâm Lộ đều chỉ nhạt gì, trong mắt còn lộ vẻ khinh miệt khó nhận . An Họa chuyện với Lâm Lộ vài , cảm nhận là chuyện EQ, luôn vẻ cao ngạo khó hiểu, cộng thêm việc cô và Vương Chí Huy là kiểu vợ trẻ chồng già, khó tránh khỏi khiến suy đoán bản tính cô ham hư vinh. Tổng hợp , việc lòng cũng là chuyện bình thường.

Nguyên tắc chung sống với hàng xóm của An Họa là hòa bình, gây chuyện, xen chuyện khác, ai hợp thì nhiều vài câu, hợp thì thôi, nên cô cũng quá nhiều cảm xúc khác đối với Lâm Lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-269-anh-muon-de-em-moi-ngay-deu-duoc-vui-ve.html.]

Về đến nhà, An Họa thấy mấy đứa trẻ từ ban công , chúng ngoài đó để tiễn ba bằng ánh mắt.

Viên Viên thở ngắn than dài: "Nhà ba ở đây, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

An Họa dáng vẻ như bà cụ non của con bé cho buồn . Đoàn Đoàn thì đúng là trưởng thành thực sự: "Ba còn việc mà, thể hiểu ."

Đông Đông: "Không , còn ở đây mà, quyền thế phụ, sẽ ba chăm sóc các em."

Tống Dực: "Còn cả cháu nữa, cháu cũng sẽ chăm lo cho gia đình ."

An Họa sang Tống Dực: "Mấy ngày nay cháu ở trường thế nào? Có thích nghi ?"

Tống Dực đáp: "Dạ thích nghi ạ, dì An, các bạn ở trường đều , ai bắt nạt cháu cả."

Đặc điểm rõ rệt nhất của trẻ con trong đại viện chính là sự phân chia cấp bậc rõ ràng, cấp bậc dĩ nhiên dựa chức vụ cao thấp của cha . Tiêu Chính là cán bộ cấp Phó Quân, trực tiếp cầm quân, quyền trọng địa vị cao, con cái ở trong đại viện về cơ bản là bắt nạt. Tuy Tống Dực con ruột, nhưng chỉ cần Tiêu Chính và An Họa coi trọng , thì cũng chẳng khác gì con ruột.

An Họa vẫn dặn dò: "Nếu ở trường chịu uất ức gì, về nhà nhất định với dì, đừng vì sợ phiền phức mà cứ cam chịu."

Viên Viên dõng dạc : "Anh Tống Dực, nếu ai bắt nạt , em sẽ giúp đ.á.n.h , bây giờ em khỏe lắm, em thể đ.á.n.h rụng răng luôn!"

Tống Dực vui vẻ: "Được, nhất định sẽ với Viên Viên."

Đoàn Đoàn đột nhiên hỏi: "Anh Tống Dực, vết thương cánh tay từ thế?"

Tống Dực khựng , co khuỷu tay lên : "Cái là lúc chơi cầu lông ngã một cái, cọ xuống đất trầy da chút thôi, đều đóng vảy cả ."

An Họa cũng qua: "Thật đấy?"

Tống Dực: "Thật sự là cháu tự ngã ạ! Dì An, tin dì cứ hỏi cả."

An Họa Đông Đông. Đông Đông cũng : "Mặc dù con tận mắt thấy em ngã, nhưng con thấy em chơi cầu lông cùng các bạn trong lớp, chắc là quan hệ với bạn học khá ạ."

Tống Dực bổ sung: "Ở đây ai coi thường cháu cả."

An Họa gật đầu: "Vận động là , va quẹt một chút cũng . Đông Đông, con cũng nên giống như Tống Dực, chơi cầu lông nhiều , cho thị lực đấy."

Đông Đông: "Con cũng đang định chuyện đây ơi, dạo thỉnh thoảng con thấy tầm mờ, cận thị ? Có cần cắt kính đeo ạ?"

"Con xem, bảo mà!" An Họa vội : "Đợi cuối tuần nghỉ sẽ đưa con bệnh viện kiểm tra. bình thường con cũng chú ý một chút, học thì học nhưng mỗi ngày đều kiên trì xa, đừng để đôi mắt lúc nào cũng dính chặt sách vở. Cận thị nhiều bất tiện lắm, cố gắng đừng để đeo kính."

Đông Đông : "Con thấy đeo kính cũng khá mà, và ông ngoại đều đeo kính, trông trí thức."

An Họa lườm con một cái: "Con đeo trông cũng trí thức! Đợi đến khi con thực sự đeo, chắc chắn sẽ hối hận vì bây giờ bảo vệ thị lực cho ."

Đông Đông : "Vâng ạ, con lời ."

Tống Dực bảo: "Sau cháu đ.á.n.h cầu đều sẽ gọi cả cùng."

Viên Viên chen : "Con cũng đ.á.n.h cầu, Tống Dực gọi cả con nữa!"

An Họa: "Các con học bơi ? Đợi nghỉ hè học, dạy các con."

Viên Viên kinh ngạc hỏi: "Mẹ ơi cũng bơi ạ?"

An Họa gật đầu: " thế."

Viên Viên reo hò một tiếng: "Mẹ giỏi quá, cái gì cũng ! Giống hệt ba luôn!"

Những đứa trẻ khác cũng cảm thấy , xúm xít quanh An Họa hỏi han đủ thứ chuyện.

 

Loading...