Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 221: Thương lượng chính là véo cánh tay anh à?

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:56:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa thấy lời đó, lập tức túm lấy Tiêu Chính lôi tuột phòng ngủ, trừng mắt .

Tiêu Chính một tay cởi cúc cổ áo phong kỷ, một tay hỏi: "Sao thế vợ? Mới gặp nửa ngày mà nhớ đến ?"

An Họa hậm hực đáp: "Nhớ cái đầu !"

Tiêu Chính chột sờ mũi, chọc giận cô chỗ nào ?

An Họa kiểu thích để khác đoán già đoán non, cô thẳng luôn: "Anh nuông chiều Viên Viên như thế. Con bé đ.á.n.h còn khen, chẳng là tiếp tay cho hành vi của con ? Anh nó lớn lên thành hạng con ông cháu cha hống hách ?"

Tiêu Chính cứ tưởng chuyện gì to tát, xong liền thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện nhỏ xíu, xem em giận kìa... em cũng nghĩ quá xa , nó điểm nào giống hạng hống hách ? Nó chỉ là thù báo ngay tại chỗ thôi mà. Chẳng lẽ em Viên Viên nhà là đứa nhu nhược, bắt nạt cũng đ.á.n.h trả? Hơn nữa, trẻ con nên gò bó quá, mấy đứa lớn lên cứ quy củ răm rắp thì mấy đứa tiền đồ?"

An Họa đảo mắt trắng dã, cảm thấy đúng là đang đàn gảy tai trâu.

"Em con bé đứa nhu nhược bao giờ?! Em chỉ con bé việc gì cũng cân nhắc hậu quả. Anh con vịt nó nuôi mổ đáng sợ thế nào ? Mà nó chỉ mỗi lệnh của con bé thôi, vạn nhất ngày mổ thương tật thì tính ?"

Mắt Tiêu Chính sáng rực lên: "Thật hả? Vịt chỉ lời nó thôi? Con bé còn bản lĩnh cơ..."

"Tiêu Thiết Trụ!"

An Họa véo mạnh cánh tay Tiêu Chính một cái: "Anh thực sự hiểu những gì em hả!"

"Nhẹ tay, nhẹ tay chút..." Tiêu Chính nhe răng trợn mắt, vội vàng dỗ dành vợ: "Anh hiểu, hiểu mà, hiểu luôn. Sau đ.á.n.h tuyệt đối khen nữa, dạy con thế nào đều do em quyết định hết..."

Lúc cơn giận của An Họa mới xuôi đôi chút: "Cũng thể để em quyết định hết . Anh là cha, cũng quyền giáo dục, quan điểm khác thì chúng cùng thương lượng."

Tiêu Chính im lặng gì, thương lượng chẳng là véo cánh tay ? Anh chẳng thương lượng tí nào, thà lời vợ hết cho xong...

An Họa hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Tiêu Chính tinh thần rúng động, tỏ vẻ nghiêm túc: "Anh đang nghĩ, em đúng lắm, đối với con cái thực sự nên quá nuông chiều."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An Họa: "Thế chứ , em cũng là vì thôi. Anh là Sư trưởng, con cái chỉ cần phạm một nhỏ cũng phóng đại lên vô , cái đó gọi là 'cao xứ bất thăng hàn'* đấy! Đợi chức vụ cao hơn, sẽ thêm nhiều đôi mắt chằm chằm . Từ nhỏ rèn cho chúng tính tự giác, tu thì cũng đỡ dọn dẹp đống rắc rối cho chúng."

Ghi chú: Cao xứ bất thăng hàn :Càng ở vị trí cao càng cô đơn, lạnh lẽo và chịu nhiều áp lực.

Con cái tính tình thế nào nữa, nhưng giống của cha , lớn lên kiểu gì cũng lệch lạc ... Tiêu Chính thầm nghĩ , nhưng vẫn cảm động vì sự lo nghĩ của An Họa dành cho , bèn nắm lấy tay vợ : "Ừm, em đúng, đều em cả."

Lần thì chân thành hơn hẳn.

Đoạn, Tiêu Chính hỏi: "Em lòng tin với thế cơ ? Nghĩ thể lên Tướng quân?"

Tiêu Chính mà thăng chức nữa thì chẳng là cấp Tướng , nhưng bước hề dễ dàng.

"Đương nhiên, nhất định là ." An Họa chút do dự.

Tiêu Chính sướng rơn, vợ tâng bốc, trong lòng trào dâng một luồng hào khí đại trượng phu ngút trời. Đời lên Tướng quân thì đúng là với vợ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-221-thuong-luong-chinh-la-veo-canh-tay-anh-a.html.]

An Họa nhắc đến vụ Viên Viên đ.á.n.h , trọng tâm kể toan tính của vợ Khương Đại Hải: "... Mạch não của chị mà kỳ quặc thế nhỉ? Nghĩ cái cách đó để mưu tính cho chồng!"

Tiêu Chính cũng kinh ngạc: "Chị thật sự với em như ?... Chắc là đầu óc vấn đề , em đừng chấp chị gì."

________________________________________

Người cũng cảm thấy vợ đầu óc vấn đề còn cả chính Khương Đại Hải.

"Cô là lợn ? thấy con lợn còn hiểu chuyện hơn cô! Cái đồ phân biệt trái, mau dọn đồ cút về quê cho , đỡ ở đây gây chuyện cho !"

Khương Đại Hải dáng thấp nhưng đậm , bình thường cũng là tính nóng như lửa. Lúc vợ chuyện ngu xuẩn gì, lập tức bùng nổ, trợn tròn mắt mà mắng.

Vợ Khương Đại Hải cũng chẳng sợ chồng, cãi : " gây chuyện chỗ nào? chẳng cho , ai bảo đầu óc cứ thẳng tuột mưu tính cho , nên mới lo lắng thêm đấy chứ!"

Khương Đại Hải tức đến nhảy dựng lên: "Vì cho ? Vì cho mà chạy đắc tội lãnh đạo ?! Cô là sợ công việc của suôn sẻ quá !"

Vợ Khương Đại Hải khựng : " đắc tội cô , chỉ là... Viên Viên nhà cô đ.á.n.h Hổ T.ử là thật, chuyện nhà họ đúng, khó khăn lắm mới tóm cơ hội, tận dụng để đòi lợi ích cho chứ."

Khương Đại Hải vợ như kẻ ngốc: "Cô đem chuyện trẻ con nô đùa vớ vẩn đe dọa lãnh đạo đề bạt , cô thấy nực ?"

Vợ Khương Đại Hải bảo: "Đây đơn giản là trẻ con nô đùa, con gái Sư trưởng đ.á.n.h , rộng là cậy thế h.i.ế.p ! Con trai ông Trấn trưởng ở quê học mắng bạn một câu 'đồ nghèo hèn' mà cái ghế Trấn trưởng còn lột sạch, còn mở họp phê bình đấy!"

"Chuyện đó mà giống ?!"

"Có gì mà giống? Đều là con cái lãnh đạo bắt nạt khác." Vợ Khương Đại Hải hừ một tiếng.

"Ông Trấn trưởng ở quê là cái thá gì? Chẳng là cái đinh gì cả! Cái gì cũng Ủy ban Cách mạng quản! Sư trưởng của chúng là ai? Gốc gác đỏ rực, đại quyền trong tay! Cho dù con cái là hạng hống hách điều ác, cả cái huyện Vân cũng chẳng ai vì thế mà dám đến tìm gây phiền phức !"

Khương Đại Hải nghỉ lấy , tiếp: "Xuất của vợ ? Tổ tiên là quan phong kiến, cha vợ thời trẻ là nhà tư bản, nhà sưu tầm lên cả báo, trong nhà vàng bạc chất thành núi. Sau tuy bảo là bán hết gia sản, treo cái danh Giáo sư, nhưng mấy năm cũng công khai phát biểu ít luận điệu phái Hữu..."

Nghe đến đây, vợ Khương Đại Hải chen ngang: " cũng xuất vợ , nên mới nghĩ, nhà họ kẹp chặt đuôi mà , chỉ cần căng vụ Viên Viên đ.á.n.h , Sư trưởng chắc chắn dàn xếp thỏa mà đề bạt ..."

"Tự tác thông minh!" Khương Đại Hải lườm vợ một cái.

"Cô tưởng những năm qua ai mượn xuất của vợ Sư trưởng để gây chuyện ? Người giờ chẳng vẫn sống sung sướng đó ? Cha vợ từ lúc bắt đầu phong trào đến giờ vẫn ở huyện Vân, mất một sợi lông chân nào ? Có thể bảo vệ gia đình cha vợ kín kẽ như thế, chứng tỏ đầu óc và thủ đoạn chính trị của đều là hạng nhất! Chỉ dựa cô mà đòi nắm thóp ?"

Vợ Khương Đại Hải cũng học vài năm, chút chữ nghĩa, bình thường cũng khá hiểu chuyện nên Khương Đại Hải mới yên tâm đón vợ con lên. Thế nhưng ngờ, về mặt chính trị chị ngây thơ và suy diễn nực như thế.

Vợ Khương Đại Hải vẫn chút phục, là hậu duệ tư bản thì dựa hưởng cuộc sống thế chứ? chị sắc mặt chồng, sợ nổi giận tống hai con về quê thật, bèn vội vàng cam đoan: "Đừng giận, đừng giận mà, sai , bao giờ chuyện ngu xuẩn như thế nữa."

Khương Đại Hải nuốt ngược lời định đuổi vợ về quê trong. Anh thở dài: "Quân đội giống địa phương, nhất là cái nơi nhỏ bé như quê ... Sau gì cũng thương lượng với , tự ý quyết định. Còn nữa, cô tìm thời gian đến xin vợ Sư trưởng , khi đừng mang theo đồ đạc gì, nhưng thái độ nhất định thành khẩn."

Vợ Khương Đại Hải hỏi: "Vậy chuyện lên Phó Sư trưởng..."

Khương Đại Hải xua tay: "Khương Đại Hải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức."

Vợ Khương Đại Hải bĩu môi, chính vì Khương Đại Hải chẳng chí tiến thủ như thế nên chị mới nhọc lòng mưu tính. Nếu chị rảnh mà lo mấy việc đó! Cuối cùng chẳng một câu khen nào còn mắng một trận tơi bời. Vợ Khương Đại Hải càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.

 

Loading...