Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 210: Tiểu Bàng mang thai rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:56:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các em học sinh việc vô cùng hăng say, chẳng mấy chốc đến buổi trưa. Thầy giáo khoanh vùng một phạm vi cho cả đoàn, để ăn uống và nghỉ ngơi trong khu vực đó.
Cảnh tượng chẳng khác gì một chuyến xuân du là mấy, học sinh reo hò, tụ tập thành từng nhóm ba nhóm bảy, tự tìm chỗ để chơi đùa.
Đông Đông cùng mấy bạn tìm một bãi cỏ tảng đá lớn, bệt xuống đất, tựa lưng đá, mở hộp cơm nắm mà An Họa chuẩn cho.
Cơm nắm nặn từ gạo tẻ và gạo nếp, bên trong còn trộn thêm trứng gà, cà rốt thái hạt lựu, xúc xích thái hạt lựu, trông ngon mắt và giàu dinh dưỡng. Mấy bạn xung quanh thấy đều đồng thanh "ồ" lên một tiếng kinh ngạc.
"Tiêu Nãi, bạn mang món gì thế? Trông ngon quá mất."
Đồ khô của những bạn khác mang theo đa là bánh bao, bạn nào điều kiện kém hơn thì mang bánh ngô. Ở địa phương cách ăn cơm nắm như , nên ai nấy đều thấy mới mẻ.
Đông Đông giới thiệu sơ qua cho các bạn, tự hào : "Đây là tự tay đấy. Mẹ cái gì cũng , sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt hấp bột gạo, thịt viên sư t.ử đầu... mà món nào cũng ngon cực kỳ."
"Oa, Tiêu Nãi bạn hạnh phúc thật đấy."
"Mẹ chỉ mì sợi thôi, ba nấu ăn cũng dở tệ, năm ngoái chị ăn món đậu cô ve hầm ba nấu mà viện đấy."
"Nhà là bà nội nấu cơm, nhưng bà chẳng nỡ thịt cho ăn, ngày nào cũng chỉ dưa muối với đồ khô, ăn đến mức chẳng lớn nổi nữa đây !"
Mọi ríu rít trò chuyện.
Đông Đông thong thả ăn xong cơm nắm, lấy quả táo định ăn. Không ngờ lỡ tay một cái, quả táo rơi xuống đất, lăn lông lốc xa. Đông Đông vội vàng dậy đuổi theo quả táo.
Vòng qua tảng đá lớn, thấy mấy đứa con trai khối đang nhổ nước miếng một bé đang xổm, miệng ngừng lăng mạ.
"Mày là ăn mày ? Lại nhặt vỏ táo đất lên ăn, thật mất mặt!"
"Cho dù là vỏ táo thì cũng đến lượt hạng như mày ăn, mau nhổ !"
"Nếu mày nhổ , bọn tao sẽ mách thầy giáo, để thầy đuổi học cái loại đồ con hoang tư bản như mày!"
Tống Dực lẳng lặng xổm, để mặc cho bọn chúng sỉ nhục. Không , , đợi bọn chúng mắng chán tự khắc sẽ bỏ thôi. Đối với , quan trọng nhất là ở trường học. Những thứ khác, đều thể nhịn . Mình thể mà. Tống Dực thầm cổ vũ bản trong lòng.
Bỗng nhiên, tiếng lăng mạ xung quanh dừng bặt. Tống Dực ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Các em là học sinh lớp hai , lớp nào thế? Các em bắt nạt bạn học như , thầy giáo ?" Đông Đông đanh mặt , vô cùng nghiêm túc.
Mấy đứa bé bắt nạt Tống Dực ngơ ngác.
"Anh là ai? Đừng xía chuyện khác!"
"Ba nó là nhà tư bản, giúp nó chính là giúp nhà tư bản!"
Nói đạo lý với một lũ nhóc tì là , Đông Đông chẳng thèm phí lời, giơ hai vạch cánh tay . Đám nhóc thấy thì lập tức cung kính hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-210-tieu-bang-mang-thai-roi.html.]
"Anh là Trung đội trưởng Đội Thiếu niên tiền phong, còn là lớp trưởng lớp ba-một. Anh hỏi các em, các em cậy đông h.i.ế.p yếu, bắt nạt kẻ yếu như thế , còn chút dáng vẻ nào của một đội viên thiếu niên tiền phong ưu tú ? Nhà trường và thầy giáo dạy các em nh.ụ.c m.ạ bạn học ?"
Đám nhóc cứng họng. Thầy giáo... đúng là cũng dạy thế thật.
Đông Đông: "Biết ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Đám nhóc , lượt lí nhí: "Biết ạ..."
Đông Đông: "Có tiến bộ ?"
Ai mà chẳng thoát khỏi danh hiệu học sinh yếu kém cơ chứ. Đám nhóc đồng loạt gật đầu.
Đông Đông: "Muốn tiến bộ thì đừng bắt nạt bạn học, bạn bè đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn , lớn lên mới thể cùng xây dựng tổ quốc tươi . Cứ đoàn kết như các em thì sức mạnh thể lớn mạnh , lấy gì mà xây dựng tổ quốc?"
Một lũ trẻ mấy câu của Đông Đông cho m.á.u nóng hừng hực, cũng bất giác thực sự bắt đầu phản tỉnh hành vi của . Đông Đông nhét quả táo trong tay tay bé lạ mặt bắt nạt , lời nào, lưng bỏ .
Tống Dực ngẩn ngơ nắm lấy quả táo lành lạnh. Cậu nhận , đó là con trai dì An, tên là Tiêu Nãi. Họ... đều bụng như . Tống Dực chậm rãi c.ắ.n một miếng táo, vị ngọt lịm tức thì lan tỏa trong khoang miệng. Cái vị thơm ngọt là thứ mà vỏ táo bao giờ .
________________________________________
Đông Đông hầu như ngày nào cũng chia sẻ chuyện ở trường với , chuyện hôm nay cũng ngoại lệ. Tuy Đông Đông tên Tống Dực, nhưng mô tả về khối lớp và xuất , An Họa cũng đoán đại khái.
An Họa xong cảm thấy xót xa, Tống Dực thậm chí nhặt vỏ táo đất lên ăn ? Nghĩ cũng đúng, Tống Dực c.h.ế.t đói là may lắm , chắc chắn điều kiện ăn trái cây, nhưng trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể khao khát các loại dinh dưỡng theo bản năng, ham thôi thúc bé nhặt vỏ táo ăn cũng gì lạ.
An Họa vốn định quản Tống Dực quá nhiều, vì cô sợ quản càng nhiều thì trách nhiệm gánh vác sẽ càng lớn. khi cô hình dung cảnh sống gian nan của Tống Dực trong đầu, cô thấy ít nhất nên giúp đỡ thêm một chút về mặt vật chất. Một chút nhu yếu phẩm đối với cô chẳng thấm tháp gì, nhưng lẽ sẽ đổi cả cuộc đời của Tống Dực.
An Họa thu dọn một ít quần áo cũ của Đông Đông, lấy từ gian năm cân lương thực thô và năm cân lương thực tinh, dùng bình dầu của thời đại đựng hai lạng dầu mè, cuối cùng cửa hàng cung ứng mua một túi táo, mang thẳng đến nhà Tống Dực.
Tống Dực đang nấu cháo loãng, vì bột cao lương còn nhiều nên cháo loãng đến mức thể soi gương . Gần đây hộp diêm để dán thuê, Tống Dực tính toán, ngày mai tan học về nhà ngay mà về phía nông thôn bắt chuột đồng ăn.
lúc , thấy tiếng gõ cửa, vội chạy mở. Trước cửa đặt một đống đồ. Tống Dực cứ ngỡ là cô Hồng, nhưng ngẩng đầu lên, thấy bóng lưng của dì An.
Tống Dực gầy gò ngây , nhưng trong lòng cuộn trào sóng gió. Cậu cảm xúc hiện tại của là gì, chỉ là . Vừa nghĩ , một giọt nước mắt lăn khỏi hốc mắt Tống Dực, rơi xuống mặt đất, nở một đóa hoa nước.
Tiếp đó, mỗi tháng An Họa đều gửi nhu yếu phẩm cho Tống Dực một , nào cũng đảm bảo gạo dầu. cô hầu như bao giờ trò chuyện với Tống Dực, cứ đặt đồ xuống là ngay. Sau , nhờ một vài cơ duyên mà Đông Đông và Tống Dực trở nên thiết ở trường, An Họa thấy Tống Dực mang ảnh hưởng tiêu cực cho con trai nên cũng cho phép họ qua , thỉnh thoảng còn sai Đông Đông chạy việc mang đồ sang cho Tống Dực.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi . Hôm nay, Khâu Thục Thận nhận thư của An Trạch, đầu tiên là vui mừng, đó lộ vẻ lo âu.
An Họa hỏi: "Mẹ, chuyện gì thế ạ? Sao lúc thì vui lúc thì buồn ."
Khâu Thục Thận thở dài một tiếng: "Tiểu Bàng m.a.n.g t.h.a.i ."