Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 193: Hóa ra đàn ông lại dễ dỗ đến thế

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:55:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thằng nhóc Thạch Tiểu Quân để tóc dài cái gì ? mới thoáng qua còn tưởng là con gái nhà ai nữa chứ."

Tiêu Chính bước cửa, giọng oang oang vọng .

Viên Viên bế con vịt chạy đón bố. Tiêu Chính hì hì: "Con gái bố khỏe thật đấy, con vịt cũng bốn năm cân nhỉ, thế mà cũng bế nổi."

Viên Viên bố khen, lấy hết sức bình sinh giơ con vịt cao hơn một chút. Tiêu Chính thấy con gái đáng yêu quá đỗi, liền cúi xuống, áp sát mặt đôi má bầu bĩnh của con bé, trìu mến cọ cọ.

"Rửa tay ăn cơm thôi." An Họa gọi.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Tiêu Chính rửa tay xong , thấy Đoàn Đoàn đang lóng ngóng leo lên ghế, liền bế thốc con bé lên một cái. Đoàn Đoàn bình tĩnh đáp lễ: "Cảm ơn bố ạ."

Tiêu Chính định như lúc nãy với Viên Viên, cũng cọ cọ cô con gái lớn, nào ngờ cô bé dùng bàn tay nhỏ xíu đẩy mặt : "Hông."

Tiêu Chính vẫn cứ mặt dày sán , diễn một màn "bố tổng tài bá đạo cưỡng ép yêu thương". Đoàn Đoàn cũng nháo, thản nhiên gãi gãi cái má râu ria đ.â.m ngứa ngáy.

Trên bàn ăn, Tiêu Chính nhắc đến Thạch Tiểu Quân: "Thằng nhóc đó đang bày trò gì ?"

An Họa mỉm , kể cho Tiêu Chính lý do Thạch Tiểu Quân để tóc dài.

Tiêu Chính: "..."

Khâu Thục Thận : "Thằng bé đó lên cấp hai nhỉ? Đám con trai mới lớn bắt đầu yêu đương là điên rồ lắm đấy."

An Họa: "Cậu thì điên rồ từ mấy năm ."

Khâu Thục Thận: "Thế còn cô bé tên Thanh Âm đó thì ? Đối với Thạch Tiểu Quân thế nào? Nếu hai đứa là lưỡng tình tương duyệt thì cũng coi như một giai thoại thanh mai trúc mã."

An Họa lắc đầu: "Không rõ nữa ạ. Thanh Âm lớn hơn hai tuổi, tuy hai đứa cũng còn là trẻ con, nhưng dù tâm trí vẫn trưởng thành, con thấy thế nào vẫn còn khó lắm."

Tiêu Chính chút thẫn thờ. An Họa gọi một tiếng: "Nghĩ gì thế? Ăn cơm chứ."

Tiêu Chính cầm một cái bánh bao c.ắ.n một miếng, nhưng vẫn cứ tâm hồn treo ngược cành cây. An Họa trêu chọc: "Hay là cũng cô thanh mai trúc mã nào, nên giờ đang đây hoài niệm?"

Tiêu Chính An Họa. Cô nheo mắt : "Không lẽ em đoán trúng ? Năm đó theo về quê, khai báo với em là thanh mai trúc mã nào mà, lừa em hả?"

Tiêu Chính hì hì: "Em càng ngày càng hung dữ đấy."

An Họa đặt đũa xuống, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình cái kìm. Tiêu Chính thấy lập tức nghiêm chỉnh ngay: "Không , , đào thanh mai trúc mã chứ! Anh chỉ đang nghĩ, nếu cũng quen em ở cái tuổi của Thạch Tiểu Quân, chắc cũng em cho mê đến choáng váng đầu óc. Để tóc dài là cái gì? Nhà cửa trong nhà cũng thể dỡ đem tặng em hết."

An Họa bật khục khục, lườm một cái: "Ngốc thế, nhà dỡ thì lấy gì mà ở?"

Khâu Thục Thận đang ăn cơm thì bất thình lình con gái và con rể cho ăn một họng "cơm chó" chua loét, bà nhịn khẽ ho một tiếng, nhắc nhở hai đây là bàn ăn chứ phòng ngủ của họ.

Đông Đông thì thẳng tay bóc phốt bố: "Bố ơi, nhà ở quê là nhà tranh vách đất cũ nát, lấy ."

Tiêu Chính con trai đ.â.m một nhát trúng tim: "Ăn cơm ăn cơm, ăn ngủ lời, đây là ông ngoại dạy, quên ?"

Đông Đông cúi đầu tiếp tục gặm bánh bao. An Họa thấy chồng phục, nhỏ giọng an ủi : "Nhà cũ quan trọng, quý là ở tấm lòng của ."

Tiêu Chính lập tức phấn chấn, mắt sáng lấp lánh hỏi An Họa: "Thế nếu chỉ hai gian nhà nát, em vẫn sẵn lòng gả cho chứ?"

An Họa cạn lời, đến chuyện sẵn lòng , nếu Tiêu Chính chỉ là một nghèo hèn cả đời quanh quẩn nơi xóm nghèo, thì hai vốn chẳng cơ hội mà quen . Cái giả thuyết thật vô nghĩa.

Tuy nhiên, miệng An Họa vẫn ngọt xớt dỗ dành: "Tất nhiên là sẵn lòng , em trúng chủ yếu là con , những thứ khác đều quan trọng." Dù lời ý cũng tốn tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-193-hoa-ra-dan-ong-lai-de-do-den-the.html.]

Tiêu Chính lập tức sướng rơn, lòng ngọt như rót mật. Nếu đang ở bàn ăn, chắc chắn sẽ bế bổng vợ lên hôn lấy hôn để mấy cái. Kìm nén sự hưng phấn, Tiêu Chính : "Vợ ơi, việc trong nhà cứ để em quyết định, cái gì cũng em hết."

Lúc , Tiêu Chính hận thể đào cả tim gan dâng cho vợ, lời tự nhiên cũng phát từ tận đáy lòng.

Khâu Thục Thận liếc mắt một cái, lẳng lặng cụp mắt xuống. Vương Thải Yến cũng thầm tặc lưỡi kinh ngạc, hóa đàn ông dễ dắt mũi thế ! Mụ kế của cô chắc cũng dùng cách để dỗ dành bố cô chứ gì? Thảo nào chuyện gì bố cũng lời mụ !

"Thật sự chuyện gì cũng em?" An Họa hỏi .

"Tất nhiên!"

"Vậy ăn bánh bao đừng chóp chép miệng nữa."

Thực bây giờ Tiêu Chính sửa đổi nhiều , bình thường ăn cơm cơ bản là chóp chép, chỉ lúc ăn bánh bao là nhịn , cũng chẳng tại .

An Họa chỉ Vương Thải Yến: "Kìa, Thải Yến đến nhà mới một tháng sửa thói quen , còn em bao nhiêu năm mà vẫn cứ chứng nào tật nấy."

Tiêu Chính chẳng hề cảm thấy vợ dạy bảo mặt là mất mặt, vội vàng cam đoan: "Anh chóp chép nữa... Thật sự thì ăn bánh bao nữa, chuyển sang ăn cơm, cơm còn ngon hơn bánh bao nhiều." Nói xong, An Họa cầu hòa.

An Họa dịu dàng gắp cho một miếng thịt kho tàu.

"Chú ba, thím ba." Cùng với tiếng gọi, Tiêu Tiểu Thúy nhanh chân bước nhà.

Tiêu Chính : "Mày đến gì? Có việc ?"

An Họa hỏi: "Ăn cơm ?"

Vương Thải Yến dậy, sẵn sàng chờ An Họa lệnh để bếp lấy thêm bát đũa cho Tiêu Tiểu Thúy. Tiêu Tiểu Thúy hì hì : "Cháu ăn ạ. Cháu đến là báo cho chú thím một tin mừng, cháu m.a.n.g t.h.a.i ."

Khâu Thục Thận : "Ồ, đây là chuyện đấy, bao lâu ?"

Tiêu Tiểu Thúy xoa cái bụng bằng phẳng của , biểu cảm thoáng chút dịu dàng khác hẳn vẻ : "Vẫn hai tháng ạ, cái t.h.a.i hành cháu kinh lắm, ăn gì cũng nôn."

Khâu Thục Thận bảo: "Giống hệt hồi thím cháu m.a.n.g t.h.a.i cặp song sinh đấy, thì ngày thường chú ý một chút, ăn gì thì cứ mua mà ăn, đừng để bản thiệt thòi."

Tiêu Tiểu Thúy liên tục gật đầu: "Cháu chắc chắn để thiệt . Bây giờ cháu chỉ thích ăn đồ chua thôi, bảo chua trai cay gái, cháu đoán chắc cháu mang bầu con trai ."

Tiêu Tiểu Thúy vài câu định ngay: "Cháu còn sang chỗ cô nữa, báo tin mừng cho cô mới ."

Tiêu Chính cau mày: "Mày sang phiền cô gì? Mày m.a.n.g t.h.a.i thì liên quan gì đến bà , cần đặc biệt thông báo ."

Tiêu Tiểu Thúy chẳng ngó gì cả, Cảnh Bưu ưa gì cô mà cô cứ thích sán gần.

Tiêu Tiểu Thúy đó, lời chú ba xong thì ngoan ngoãn , nhưng khỏi cửa hướng thẳng về phía nhà Tiêu Phương Phương mà . Thực cũng chẳng tại , đây ở quê cô luôn so bì với Tiêu Phương Phương, nhưng từ khi kết hôn lên thành phố, cảm giác đó còn nữa. Hơn nữa bây giờ bên cạnh Tiêu Tiểu Thúy cũng chẳng còn nào khác, chỉ chú ba và cô, tự nhiên cô gần gũi.

Lại thêm chuyện Tiêu Phương Phương suýt c.h.ế.t khi sinh con, nỗi day dứt trong lòng Tiêu Tiểu Thúy hề phai nhạt theo thời gian, khiến tình cảm của cô đối với Tiêu Phương Phương càng thêm phức tạp. Tổng hợp những yếu tố đó khiến Tiêu Tiểu Thúy dù chẳng gần , cô vẫn mặt dày sán tới. Cô hy vọng thời gian trôi qua, thể cùng gia đình cô dượng, chú thím đối xử như bình thường.

Tiêu Tiểu Thúy đến nhà Tiêu Phương Phương, từ xa thấy bé Bình An hơn một tuổi đang bậu cửa, một cô gái trẻ đang xổm mặt bé, cầm kẹo dỗ dành: "Nào, học tiếng ch.ó kêu , chị sẽ cho em một viên kẹo."

Tiêu Tiểu Thúy nhận cô gái đó, chính là cháu gái của dượng, Hà Xuân Hoa.

Bé Bình An ngày thường bánh trái thiếu, chẳng thèm kẹo của cô , lời Hà Xuân Hoa xong chỉ lắc đầu.

Hà Xuân Hoa bĩu môi: "Người thì bé tí mà kén chọn thật đấy, thế cho hai viên, kêu !"

 

Loading...