Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 186: Lên rừng xuống biển

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:55:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đến khi đủ , Bành Tú Ni mới giải thích với An Trạch một phen: "... Yên tâm , , giải quyết xong . Hơn nữa cũng đừng quá trách mắng Điềm Điềm, là do thằng bé ăn khó quá, trẻ con nhạy cảm, khó tránh khỏi tức giận mà tay."

An Điềm Điềm len lén bố một cái.

An Trạch dâng lên lòng đầy áy náy. Đều là vì cuộc hôn nhân thất bại của mà khiến con gái nhỏ tuổi chịu đựng những ánh mắt khác thường và lời lẽ cay nghiệt từ bên ngoài.

"Xin con, là bố bảo vệ cho con." Anh xoa đầu con gái, nghẹn ngào .

An Điềm Điềm chớp chớp mắt bảo: "Bố ơi, chuyện liên quan đến bố, là Trần Nhị Cẩu con ."

Trần Nhị Cẩu chính là An Điềm Điềm đánh.

An Trạch trong lòng càng thêm khó chịu. Con gái thuần khiết lương thiện, hề trách ruột ly hôn, cũng chấp nhận sự hiện diện của kế dù trong lòng rõ ràng là thích.

An Trạch vốn còn định giáo huấn con gái mấy câu, rằng dù thế nào nữa, tay đ.á.n.h đều là hành vi nên, nhưng lúc một chữ cũng thốt nổi.

"Thôi , chuyện qua thì cứ để nó qua . Sắp đến trưa , hai cha con ăn gì để em nào."

An Trạch hỏi An Điềm Điềm: "Con ăn gì?"

An Điềm Điềm Bành Tú Ni một cái, cô bé ăn thịt xào chua ngọt nhưng ngại dám .

Bành Tú Ni hỏi: "Ăn thịt xào chua ngọt nhé?"

Khóe môi An Điềm Điềm vểnh lên, gật đầu: "Cũng ạ."

Bành Tú Ni khẽ mỉm nấu cơm. An Điềm Điềm đôi khi chút ngang ngạnh, nhưng ở chung lâu cô mới phát hiện con bé cũng đáng yêu.

Trái tim Bành Tú Ni đang dần dần đổi. An Điềm Điềm đối với kế cũng còn bài xích như nữa. Giữa kế và con chồng, từ đây một loại cảm giác hòa hợp kỳ diệu.

________________________________________

Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đến cuối năm đó.

An Họa thấy mấy chữ lớn "Lên rừng xuống biển" trang nhất của tờ báo.

Thực tế từ sớm đây, việc cổ vũ thanh niên trí thức về nông thôn bắt đầu, cụm từ "Lên rừng xuống biển" cũng thường xuyên xuất hiện báo chí, điều lượng xuống nông thôn còn ít, quy mô còn nhỏ. Thế nhưng hiện nay, "Lên rừng xuống biển" trở thành chỉ thị tối cao, quy định tất cả học sinh nghiệp thành thị các khóa 66, 67, 68 đều về nông thôn.

Từ đó, cuộc vận động trở thành một phong trào với quy mô vô cùng to lớn. Những học sinh vốn náo loạn hai năm qua sục sôi nhiệt huyết đăng ký xuống nông thôn.

An Họa đang cảm thán vì chứng kiến lịch sử thì thấy tiếng cãi vã truyền đến từ nhà đối diện.

" cho nó ! dò hỏi , thảo nguyên gió cát lớn lắm, điều kiện vô cùng gian khổ! thể để con chịu khổ !"

"Đồng chí Chu Mai Hoa! phát hiện những năm qua bà đổi quá lớn , bà từ một phụ nữ nông thôn gian khổ mộc mạc biến thành kẻ ham hưởng lạc tiểu tư sản! Tư tưởng của bà đang xuống dốc nghiêm trọng!"

"Ông thích thì tùy, tóm chính là cho ."

"Đây là quyết định của tự bản đứa trẻ, bố thấy tự hào về nó, bà thì đừng mà kéo chân ."

...

An Họa thấy Thạch Vĩ Quang sa sầm mặt mày mới sang tìm Chu Mai Hoa. Chu Mai Hoa đang thút thít, thấy An Họa liền nấc lên vì uất ức: " từng thấy cha nào như Thạch Vĩ Quang, chẳng nghĩ cho con cái một tí nào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-186-len-rung-xuong-bien.html.]

" nhớ đây chị định cho Tiểu Giang nhà chị nhập ngũ mà, giờ thành xuống nông thôn?"

An Họa đưa cho Chu Mai Hoa một chiếc khăn tay, Chu Mai Hoa đón lấy, lau nước mắt.

"Vốn dĩ là định thế, bố nó bảo nó lính hải quân, nó cũng đồng ý. Thế nhưng chính sách là nó đổi ý ngay, tự lén lút đến trường báo danh, đòi đoàn xây dựng thảo nguyên với bạn học. Bố nó ngăn cản thì thôi, còn khuyến khích ủng hộ nó!"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Mai Hoa căm phẫn nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Thạch Vĩ Quang cái đồ khốn kiếp , bao giờ nghĩ cho con cái. Thằng lớn nhà nhập ngũ, thi đại học, năm đó ông ép quân đội, hại thằng lớn vì hận ông mà một cũng thèm về nhà. Sau đó ông để tỏ lòng hiếu thảo của , quăng thằng hai về quê hầu hạ bố ông , một mạch bốn năm trời, giờ định quăng thằng hai biên cương nữa... Hễ cứ nghĩ đến cảnh Tiểu Giang ngày ngày ăn gió nuốt cát là lòng đau như cắt..."

Nói đoạn, Chu Mai Hoa lên.

An Họa vỗ vỗ lưng bà: "Chuyện định đoạt ? Không còn cách nào xoay chuyển nữa ?"

Thạch Tiểu Giang phần lớn là bạn bè ảnh hưởng thôi, trong một môi trường mà ai nấy đều tranh báo danh đến những nơi gian khổ nhất, những đứa trẻ tâm trí trưởng thành dễ lây lan cảm xúc đó.

Chu Mai Hoa lắc đầu: "Tiểu Giang bảo đơn xin nộp , nếu rút sẽ dễ gán cho cái mác tư tưởng tích cực, Thạch Vĩ Quang cũng chịu giúp..."

Lúc , Thạch Tiểu Giang từ bên ngoài bước , vai đeo cặp sách, hình như là từ trường về. Cậu thấy Chu Mai Hoa, vẻ mặt liền tỏ áy náy: "Mẹ, con xin , để lo lắng cho con ."

Chu Mai Hoa trách Thạch Tiểu Giang, chỉ trách Thạch Vĩ Quang bố mà ngăn cản, nên đối mặt với con trai, bà vội lau nước mắt mặt, gượng : "Nói gì ngốc thế, lo lắng cho con trai là lẽ đương nhiên mà, xin cái gì..."

"Mẹ yên tâm , sức khỏe con , chịu khổ , biên cương cũng sẽ thích nghi thôi. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, đợi con đến nơi sẽ gửi đặc sản thảo nguyên về cho ."

Thạch Tiểu Giang chân thành, nhưng càng khiến Chu Mai Hoa xót xa. Đứa con hiểu chuyện nhất, nhưng bà nợ nó nhiều nhất.

"Con..." Chu Mai Hoa nghẹn ngào, "Nếu sống quen thì cứ thư về nhà..."

Thạch Tiểu Giang: "Con sẽ thư mà, cũng đừng vì con mà cãi với bố nữa, đây là quyết định của chính con, liên quan đến bố ."

Chu Mai Hoa lặng lẽ gật đầu. Cuộc đối thoại của hai con đồng nghĩa với việc Chu Mai Hoa chấp nhận sự thật.

Vừa qua Tết Dương lịch, Thạch Tiểu Giang và các bạn cùng lớp xóa hộ khẩu thành phố, đó lên chuyến tàu tới biên cương. Trên sân ga là phụ tiễn. Đoàn tàu dần xa, ít tự chủ mà chạy theo một đoạn, cho đến khi tốc độ đoàn tàu mỗi lúc một nhanh hơn...

Chu Mai Hoa ủ rũ suốt mấy ngày liền, An Họa thấy bèn an ủi bà: "Đợi một hai năm, chị nghĩ cách lo cho nhập ngũ là mà."

Mắt Chu Mai Hoa sáng lên: "Còn thế ? Hộ khẩu của nó đổi mà."

An Họa: "Sự tại nhân vi mà, nhiệm vụ chính của chị là thuyết phục Thạch nhà chị thôi."

Chu Mai Hoa hừ một tiếng: "Ông càng già càng ngoan cố, chẳng khác gì cục đá trong hố xí." Chu Mai Hoa chớp lấy cơ hội, than vãn về Thạch Vĩ Quang một trận trò.

________________________________________

Hai đang trò chuyện thì Tiêu Phương Phương bế con tới.

Chu Mai Hoa : "Phương Phương tới chơi , ôi, bé Tiểu Bình An nhà cháu trộm vía mập mạp quá, khác hẳn hồi mới sinh, cháu nuôi mát tay thật đấy."

Tiêu Phương Phương mỉm mím môi. Chu Mai Hoa đoán Tiêu Phương Phương tìm An Họa lẽ chuyện riêng nên liền cáo từ.

Tiêu Phương Phương quả thực việc. Chị gái và cháu gái của Cảnh Bưu đến , mời thông gia dùng một bữa cơm.

An Họa dĩ nhiên là đồng ý. Nhân tiện, cô cũng thể xem chị gái của Cảnh Bưu rốt cuộc là hạng như thế nào.

 

Loading...