Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 163: "Em trai Đông Đông, em hư rồi nhé"

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:54:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay ăn Tết, gia đình Chu Mai Hoa đều về quê, từ cuối tháng Chạp đến tận Rằm tháng Giêng mới lên.

Chu Mai Hoa còn mang quà quê cho An Họa, một túi lớn nấm khô, bên trong nấm trân châu, nấm đầu khỉ, nấm hương trắng, nấm nguyên mỗ... nhiều loại nấm trộn lẫn với . Ngoài nấm còn một bình rượu nhựa.

Chu Mai Hoa bí mật ghé sát tai An Họa nhỏ: "Đây là đặc sản nổi tiếng chỗ chị đấy, rượu Tam Bảo, ngâm từ nhân sâm, lộc nhung với pín hải cẩu, cho đàn ông lắm."

An Họa chớp chớp mắt: "Có đúng như ý em đang nghĩ chị?"

Chu Mai Hoa "phụt" một tiếng, lườm An Họa một cái đầy tình tứ: "Chính là cái ý em nghĩ đấy! Chị cất công tìm một ông lão thợ săn trong bản để đổi đấy, là nguyên liệu thật, còn ngâm bao nhiêu năm . Chị chẳng quản ngại đường xá xa xôi xách về hơn mười cân, chia cho em một ít!"

Nghe Chu Mai Hoa , An Họa thấy ngại nhận: "Chị vất vả thế mới mang mười cân về, thôi em lấy ."

"Kìa, lời khách sáo thế!" Chu Mai Hoa hào phóng xua tay, "Chị em mà, phúc cùng hưởng chứ!"

mà, em chẳng cần rượu Tam Bảo cũng đang hưởng phúc mà. An Họa định thôi, cuối cùng vẫn thốt lời, nếu khó tránh khỏi nghi là đang khoe khoang.

"Đoàn Đoàn, Viên Viên ơi, Tiểu Quân của hai đứa đến đây!" Thạch Tiểu Quân dang rộng hai tay, nhảy bổng một cái, lao như bay.

Theo bé còn chị gái Thạch Tiểu San, cùng hai em Thẩm Ái Quốc và Thẩm Ái Gia nhà Chính ủy Thẩm ở sát vách. Một đám trẻ con nhao nhao cả lên, đòi tìm cặp song sinh để chơi cùng.

Cả khu gia đình chỉ An Họa sinh đôi, nên Đoàn Đoàn và Viên Viên chẳng khác nào "động vật quý hiếm", ai cũng thấy thích, trong mắt đám trẻ con càng là sự tồn tại đặc biệt.

Chu Mai Hoa quát: "Nghịch thôi, ở nhà dì An loạn như thế!"

An Họa : "Không chị, ở nhà ngoài kìm nén thiên tính của trẻ con. Nghịch một chút cho nhà cửa rộn ràng, nhà em bình thường cứ im lìm quá." Rồi cô sang bảo Thạch Tiểu Quân: "Thải Yến và Đông Đông đang dẫn Đoàn Đoàn, Viên Viên chơi ở sân , các cháu sang đó ."

Một đám trẻ con hùng hổ chạy thẳng sân , trong phòng lập tức lấy vẻ yên tĩnh.

Chu Mai Hoa thở dài lắc đầu: "Chẳng bao giờ lũ trẻ mới lớn, ngày nào cũng ồn ào đau hết cả đầu."

An Họa : "Đến lúc chúng lớn thật , chị nhớ cái thời chúng còn nhỏ cho xem."

Chu Mai Hoa bật : "Cũng đúng. À mà , con bé Thải Yến nhà em rút cuộc là cháu thế nào của Sư trưởng Tiêu ? Sao họ Vương chứ họ Tiêu?"

An Họa lắc đầu: "Cũng họ hàng gần chị, là đằng ngoại thôi, chẳng vòng vèo bao nhiêu đời nữa. Vợ chồng em để con bé đến cũng vì việc trong nhà nhiều quá, em một vất vả, em với Tiêu Chính suốt chẳng giúp gì nhiều."

huỵch tẹt nhưng Chu Mai Hoa cũng hiểu ý, việc đưa họ hàng quê lên giúp việc chuyện gì lạ lẫm ở khu gia đình quân đội . Chu Mai Hoa hỏi thêm về Vương Thải Yến nữa mà chuyển sang chuyện khác, về quê cả tháng chuyện trò, cô sắp nghẹn c.h.ế.t đây.

________________________________________

Còn lúc ở sân , một cuộc tranh cãi đang nổ .

Thạch Tiểu Quân: "Đây là Đoàn Đoàn, là Viên Viên."

Thẩm Ái Quốc: "Anh sai , đây mới là Đoàn Đoàn, là Viên Viên."

Thạch Tiểu San: "Chị thấy em trai chị đúng đấy."

Thẩm Ái Gia: "Chị em mới đúng ạ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-163-em-trai-dong-dong-em-hu-roi-nhe.html.]

Đông Đông mỉm những khác đoán: "Mọi đoán xong ? Em sắp công bố đáp án đây."

Đây là trò chơi mà Đông Đông dạo chơi chán. Vì trán Viên Viên chẳng từ lúc nào cũng mọc một nốt ruồi nhỏ, hai cô bé trở nên giống hệt , ngoài thể phân biệt nổi ai là ai, thế nên Đông Đông thích đố đoán xem ai là Đoàn Đoàn, ai là Viên Viên.

Mấy đứa trẻ tranh luận đến đỏ mặt tía tai, ai cũng cho là đúng. Thạch Tiểu Quân Đông Đông, tự tin : "Anh cách ngày sang bế hai đứa, lẽ nào phân biệt ? Em mau công bố , đoán đúng ?"

Thẩm Ái Quốc: "Anh Quân, chắc chắn chứ? Chúng giao hẹn đấy nhé, thua là bài tập kỳ nghỉ đông giúp em."

Thạch Tiểu Quân lườm Thẩm Ái Quốc một cái: "Viết thì , bài tập lớp một của chú đối với một học sinh lớp năm như thì quá là chuyện nhỏ! Có điều, thể thua !"

Đông Đông Thạch Tiểu Quân một cái. Thạch Tiểu Quân giục: "Đông Đông mau, đoán đúng ?"

Đông Đông: "... mới lạ đấy."

Nụ của Thạch Tiểu Quân còn kịp nở tắt ngấm, đả kích nặng nề: "Sao thể sai ? Đoàn Đoàn thích , thích động đậy, còn Viên Viên chạy nhảy, chẳng lẽ ?"

Đông Đông tủm tỉm : " ạ, nhưng lúc nãy đoán, em đưa cho Tiểu Viên T.ử một miếng bánh quy, em lúc ăn là sẽ im lặng. Sau đó em nhéo nhẹ gáy của Tiểu Đoàn Đoàn, nào nhéo chỗ đó chị cũng sẽ dứt."

Thạch Tiểu Quân ôm lấy ngực, lùi vài bước: "Em trai Đông Đông, em hư nhé."

Đông Đông chớp chớp mắt: "Chơi thế mới thú vị chứ ạ."

Thẩm Ái Quốc ha hả: "Anh Quân ơi, bài tập kỳ nghỉ đông của em giao hết cho đấy."

Thạch Tiểu Quân sang Thạch Tiểu San: "Chị, hai chúng là một phe mà, chị chia sẻ với em chứ."

Thạch Tiểu San vội lùi xa: "Ai một phe với em, chị nhé."

Đông Đông an ủi: "Không Quân, bài tập lớp một chữ mẫu với cộng trừ trong phạm vi hai chữ thôi, đơn giản lắm."

Thạch Tiểu Quân dở dở : "Thành tích của kém mấy thì cũng đến mức nổi bài lớp một... Viết thì !"

Thẩm Ái Quốc reo hò. Viên Viên hiểu các chị đang gì, thấy Thẩm Ái Quốc reo hò, con bé cũng nhảy cẫng lên, miệng "hú hú" bắt chước tiếng khỉ, trông vô cùng hài hước. Mọi đều con bé chọc . Thấy , cô bé Viên Viên càng hăng hái hơn, miệng lảm nhảm "khiêu vũ, khiêu vũ", cái hình tròn ủng cuồng một cách vụng về, hai cái chân ngắn cũn cứ nhún nhảy liên tục.

là cái đồ "hăng m.á.u khi xem".

Người chị Đoàn Đoàn lẳng lặng sang một bên, giơ tay đòi Thải Yến bế, vùi mặt lòng Thải Yến như thể cảm thấy em gái thật là mất mặt.

Thạch Tiểu Quân xổm đó, nhe răng xem em gái Viên Viên nhảy, càng càng thích. Cậu bé xoa cằm, lắc đầu đắc ý : "Sao em cứ thấy, em gái Viên Viên thấp thoáng phong thái của em thế nhỉ?"

An Họa gọt vài quả táo mang cho lũ trẻ, bước sân thấy câu của Thạch Tiểu Quân, cô giật loạng choạng suýt ngã. Lũ trẻ thấy động tiếng đều đầu .

Thạch Tiểu Quân khịt mũi: "Dì thế ạ?" Còn quan tâm dặn: "Dì cẩn thận nhé."

An Họa khẽ giật khóe miệng, cô con gái nhỏ đang như "giặc cái" ở giữa đám đông, bé Thạch Tiểu Quân ánh mắt trong veo , nghĩ đến những "chiến tích lẫy lừng" trong quá trình trưởng thành của mà tim cô khỏi run lên.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Không lẽ nào, cô con gái thơm tho mềm mại của cô biến thành một đứa "hâm hấp" giống đấy chứ?!

 

Loading...