Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 153: Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:54:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa và Tiêu Chính vội vã chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện hiện tại còn hỗn loạn như một năm , nhiều bác sĩ trở việc. Cảnh Gia Bưu đờ đẫn cửa phòng đẻ, bên trong tiếng động nào phát , một tĩnh lặng đến đáng sợ khiến lòng càng thêm hoảng loạn.

An Họa tới, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì ? Chưa đến ngày dự sinh mà, sinh non thế ?"

Cảnh Gia Bưu đầu , An Họa và Tiêu Chính bằng ánh mắt vô hồn một lúc mới hồn , lẩm bẩm: "Lúc về nhà thì thấy cô ngã đất, đầy máu..."

An Họa và Tiêu Chính , lẽ nào Tiêu Phương Phương ở nhà tự ngã ?

" hình như..." Cảnh Gia Bưu cố gắng nhớ , "Lúc tan về nhà, hình như thấy cháu gái của Phương Phương ở đầu ngõ, chỉ thấy bóng lưng thôi, chắc ..."

Tiêu Tiểu Thúy?

Tiêu Chính cau mày: "Để tìm Tiêu Tiểu Thúy hỏi cho lẽ!"

An Họa giữ : "Bây giờ quan trọng nhất là Phương Phương, đợi cô bình an vô sự hãy tính chuyện khác, nếu ầm ĩ lên lúc sẽ lợi cho việc cứu chữa ."

Tiêu Chính đành nén giận xuống.

Chẳng bao lâu , một y tá bước .

"Đứa bé sinh , là một bé gái, khỏe mạnh. sản phụ băng huyết, hiện tại vẫn cầm máu, nhà... hãy chuẩn tâm lý."

Cảnh Gia Bưu sững đó như một khúc gỗ, đầu óc ngừng suy nghĩ. Mãi cho đến khi tiếng trẻ con , mới sực tỉnh, lao đến: "Cô thế là ý gì? Thế nào gọi là chuẩn tâm lý?"

Tiêu Chính giữ chặt Cảnh Gia Bưu : "Bình tĩnh ."

"Chuẩn tâm lý là ý gì? Cô cho rõ xem nào!" Đôi mắt Cảnh Gia Bưu vằn tia máu, gân xanh nổi đầy , trông như một quả b.o.m sắp nổ tung. "Để ! Cho !!"

Cô y tá sợ hãi lùi hai bước.

An Họa vội vàng tới, cùng y tá rời để vệ sinh và quấn tã cho đứa trẻ. Vì sự việc xảy quá đột ngột, đồ đạc chuẩn đầy đủ, chỉ kịp mang theo một tấm khăn quấn cũ của cặp song sinh nhà cô.

"Không chuẩn quần áo nhỏ cho bé ?" Y tá hỏi.

"Có chuẩn ..." Tiêu Phương Phương sớm may quần áo cho con, ước chừng may sẵn đến tận lúc một tuổi, chỉ là mang theo, hiện còn đang để ở nhà.

An Họa bảo Tiêu Chính về nhà Tiêu Phương Phương lấy quần áo, ghé hiệu t.h.u.ố.c bệnh viện mua một bình sữa và ít sữa bột. Vì tình hình hiện tại, e là Tiêu Phương Phương khó lòng cho con b.ú ngay .

Dù An Họa đang bận rộn lo cho đứa trẻ nhưng lòng cô vẫn treo ngược cành cây. Băng huyết chuyện nhỏ, thời đại kỹ thuật truyền m.á.u còn hạn chế, sống sót thực sự trông mệnh trời.

Nghĩ đến đây, lòng An Họa bắt đầu rối bời, tài nào bình tĩnh . Ông trời phù hộ, xin đừng mang Tiêu Phương Phương , đừng để đứa trẻ tội nghiệp chào đời mất ...

Cảnh Gia Bưu mất hết sức lực, bệt xuống đất, hai tay ôm đầu gục xuống. An Họa bế đứa bé tới, định cho một cái nhưng nỡ mở lời. Thôi , tâm trí Cảnh Gia Bưu lúc chắc chắn đều dồn cả Tiêu Phương Phương .

Đứa trẻ dường như cũng cảm nhận bầu khí khác lạ, quấy, ngáp một cái nhỏ .

Cuối cùng, Tiêu Phương Phương cũng đẩy ngoài. Bác sĩ cấp cứu cho cô chính là bác sĩ Tống – từng đỡ đẻ cho An Họa.

Bác sĩ Tống : "Máu cầm , sản phụ vẫn đang hôn mê, xem khi nào mới tỉnh ."

Cảnh Gia Bưu lập tức lao đến bên cạnh Tiêu Phương Phương. Bác sĩ Tống cản : "Người nhà hãy bình tĩnh, sản phụ cần yên tĩnh nghỉ ngơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-153-tinh-mang-ngan-can-treo-soi-toc.html.]

Nhìn Tiêu Phương Phương yếu ớt giường, khuôn mặt trắng bệch còn một giọt máu, Cảnh Gia Bưu gắng gượng lắm mới kìm lòng xông lên ôm lấy cô.

"Người nhà đồng chí Tiêu Phương Phương, thể chuyện bên tai cô , việc thể giúp ích cho việc đ.á.n.h thức cô dậy."

An Họa đặt đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh Tiêu Phương Phương: "Mẹ con liên tâm, để đứa bé ở cạnh ."

Lúc Cảnh Gia Bưu mới đứa trẻ sơ sinh trong bọc vải, đây chính là đứa nhỏ mà Phương nhà liều mạng sinh ...

An Họa gia đình ba một cái rời , cô chuẩn chút đồ ăn ngon, để khi Tiêu Phương Phương tỉnh thể bổ sung dinh dưỡng ngay lập tức.

Ngoài hành lang, Tiêu Tiểu Thúy đến từ lúc nào, Cao Triết cũng theo. Tiêu Tiểu Thúy vốn định đến xem bà cô câm , kết quả đến thấy chú ba với vẻ mặt cực kỳ khó coi, cô lập tức run rẩy.

"Chú... chú ba..."

Tiêu Chính chằm chằm cô , sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Tiêu Tiểu Thúy nuốt nước bọt, hỏi: "Cô... cô chứ ạ..."

"Làm chuyện nên thấy chột ?"

Tiêu Tiểu Thúy vội lắc đầu: "Không , cháu, cháu !"

Cao Triết tiến lên một bước: "Chú ba, Tiểu Thúy cô ..."

Vừa mới mở lời, Tiêu Chính lạnh lùng ngắt lời: "Ở đây phần cho , để Tiêu Tiểu Thúy tự ."

Cao Triết rụt cổ , ngoan ngoãn lùi . Tiêu Tiểu Thúy lườm Cao Triết một cái, cái đồ đàn ông hèn nhát, lúc mấu chốt đúng là chẳng trông cậy gì !

Cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của chú ba, Tiêu Tiểu Thúy vội vàng thanh minh: "Chú ba, thực sự liên quan đến cháu. Cháu đến nhà cô thật, định tìm cô chuyện thôi, nhưng xong cháu ngay mà. Lúc cháu cô vẫn còn khỏe mạnh..."

Càng , Tiêu Tiểu Thúy càng thiếu tự tin.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở , Cảnh Gia Bưu bước ngoài. Anh sải bước đến mặt Tiêu Tiểu Thúy, túm lấy cổ áo cô , giọng như rít từ kẽ răng: "Lão t.ử từ đến nay đ.á.n.h đàn bà, nhưng nếu Phương nhà mệnh hệ gì, lão t.ử nhất định sẽ c.h.ặ.t x.á.c cô!"

Tiêu Tiểu Thúy bao giờ gặp tình cảnh ! Cảnh Gia Bưu to khỏe, gần như nhấc bổng cô lên, áp lực khiến cô thở nổi.

"Cao... Cao Triết..." Tiêu Tiểu Thúy lóc gọi chồng.

Cao Triết lấy hết can đảm định kéo Cảnh Gia Bưu , nhưng chỉ một ánh mắt của Cảnh Gia Bưu khiến chùn bước.

"Cô..." Tiêu Tiểu Thúy hận chồng gì, đó sợ hãi, cả run cầm cập. "Thực sự liên quan đến mà, là cô tự ngã, tin cứ hỏi cô . Lời tin, nhưng lời cô tin chứ!"

Tiêu Tiểu Thúy tuy thích bà cô câm nhưng cũng bao giờ dối, nên dù sợ hãi nhưng trong lòng vẫn chút điểm tựa.

Cao Triết phụ họa theo lời Tiêu Tiểu Thúy: "Tiểu Thúy thật đấy, cô tự trèo lên ghế để treo ớt lên xà nhà nên mới ngã, liên quan đến Tiểu Thúy ."

Cảnh Gia Bưu đẩy mạnh một cái, Tiêu Tiểu Thúy văng ngoài, nếu Cao Triết đỡ lấy chắc chắn ngã nhào xuống đất.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Cô tỉnh nên mới dám thế đúng ?" Cảnh Gia Bưu chỉ tay Tiêu Tiểu Thúy, "Nếu cô tỉnh , cô mà đền mạng cho cô ."

Tiêu Tiểu Thúy ngây . Cái gì cơ? Cô tỉnh ? Còn bắt đền mạng? Sao đen đủi thế chứ!

 

Loading...