Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 101: "Thanh Âm một quả anh đào cũng chẳng được ăn"

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:52:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trẻ con ở bên ngoài ham chơi đến mấy thì cứ hễ trời tối là đường mò về nhà.

Thấy cánh đàn ông về, An Họa vội vàng tiến lên giải thích sơ qua tình hình.

Sắc mặt Thạch Vĩ Quang sa sầm xuống: "Cái thằng ranh con !"

Tiêu Chính với Thạch Vĩ Quang: "Đừng vội nổi giận, tiên hãy tổ chức tìm quanh đây , đặc biệt là phía bờ sông, tìm cho kỹ . sẽ phái ga tàu hỏa hỏi thăm xem . Tuy ga tàu bán vé cho trẻ con, nhưng thằng Tiểu Quân nhà là đứa láu lỉnh, nếu nó thực sự tìm Trần Thanh Âm thì đời nào chịu bộ , đa phần là nhảy tàu trốn theo thôi."

Thạch Vĩ Quang thấy hai chữ "bờ sông" là bắt đầu thấy sợ, thậm chí còn bắt đầu cầu nguyện thà rằng thằng Tiểu Quân tìm Trần Thanh Âm thật.

Cũng may, phát hiện dấu vết khả nghi nào bên bờ sông, chứng tỏ Thạch Tiểu Quân và Thạch Tiểu San rơi xuống nước.

Lòng Thạch Vĩ Quang và Chu Mai Hoa mới nhẹ nhõm một chút.

Người hỏi thăm ở ga tàu về.

Nói là ở ga tàu từng thấy hai đứa nhỏ, một trai một gái, miêu tả thì giống Thạch Tiểu Quân và Thạch Tiểu San.

Thạch Vĩ Quang tức giận xắn tay áo thẳng ngoài: "Đợi lão t.ử tóm hai đứa nó về, xem lão t.ử vụt c.h.ế.t chúng nó !"

Chu Mai Hoa vội vàng đuổi theo: " với ông, hai đứa cùng vụt."

Tiêu Chính : "Lấy xe công vụ của cho nhanh."

Thạch Vĩ Quang gật đầu, cũng khách sáo gì.

________________________________________

Thạch Tiểu San và Thạch Tiểu Quân đúng là lén nhảy lên tàu hỏa thật, suốt dọc đường đều trốn trong toa chở hàng, thuận lợi đến nơi cần đến.

Thế nhưng khi xuống tàu, hai chị em chút ngớ .

Từ ga tàu đến nông trường thì kiểu gì?

Lấy xe cho tụi nó bây giờ?

Mà trời cũng tối mịt .

Thạch Tiểu Quân: "...... Xong đời, giờ tính chị?"

Thạch Tiểu San suy nghĩ một lát, ghé tai em trai thì thầm một hồi.

Thạch Tiểu Quân gật đầu: "Được, cứ quyết định thế !"

Thế là, hai chị em quẹt mặt một cái cho lem nhem, đổi thành bộ mặt mếu máo, dắt đồn công an cách ga tàu xa.

"Chú công an ơi, chúng cháu lạc mất lớn ạ..."

Công an thấy thế liền lập tức coi trọng, hỏi han địa chỉ của hai đứa nhỏ để đưa về nhà.

Thạch Tiểu San lau nước mắt, trực tiếp báo địa chỉ của nông trường.

Đến khi lên xe công an, hai chị em ăn ý một cái.

Tụi nó đúng là quá đỉnh!

Hai chị em "đỉnh cao" mang gương mặt đầy phấn khích mong chờ cuộc gặp gỡ với bạn , giữa đường Thạch Tiểu Quân còn mấy kiểm tra xem túi đào mang cho Trần Thanh Âm hỏng .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

tụi nó rằng, thứ đang chờ đợi chúng ở nông trường là một trận "hỗn hợp song phi" khoan nhượng của cả bố lẫn .

________________________________________

"Oa oa oa oa......"

"Cái đồ tiền đồ nhà con, suốt cả quãng đường , nữa!"

"Oa oa oa oa......"

"Chẳng chỉ vụt cho con một trận thôi , đây vụt bao giờ , dữ thế hả?"

"Oa oa oa oa...... Bố nát hết đào của con ......"

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, An Họa và Tiêu Chính xem.

Lúc đúng giờ dậy sớm buổi sáng, nhiều thấy nhà Thạch Vĩ Quang về thì đều vây hỏi thăm tình hình.

Khi Thạch Tiểu San và Thạch Tiểu Quân vì thăm Trần Thanh Âm mà dám nhảy tàu chạy xa mấy trăm dặm, còn dùng mưu mẹo để công an đưa đến nông trường, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Chậc chậc, cũng may là gặp bọn buôn dọc đường đấy."

"Hai đứa nhỏ đúng là gan to bằng trời."

"Thạch tham mưu trưởng, Mai Hoa , hai giáo d.ụ.c con cái cho , đây chuyện nhỏ . Bên ngoài bọn mìn nhiều lắm, lớn còn bắt cóc nữa là."

Chứ còn gì nữa, Chu Mai Hoa cứ nhớ là thấy sợ phát khiếp.

Chị giơ nhành cây trong tay lên, Thạch Tiểu San thấy thế liền lập tức rống: "Mẹ, con sai , đừng đ.á.n.h con nữa."

Thấy , cơn giận của Chu Mai Hoa vơi vài phần, bàn tay đang cầm nhành cây cũng hạ xuống.

May quá, còn nhận .

Thạch Tiểu Quân thì ngược , nó cứng cổ gào lên: "Đánh , bố cứ đ.á.n.h c.h.ế.t con ! Dù đào của con cũng nát , Thanh Âm một quả cũng chẳng ăn!"

Chu Mai Hoa: "......" Cái thứ rốt cuộc là từ bụng ai chui nữa?

Thạch Vĩ Quang tức đến mức rút thắt lưng .

Không ngoài dự đoán, Thạch Tiểu Quân ăn thêm một trận đòn.

Bướng bỉnh vô cùng, nhất quyết nhận sai.

Cuối cùng vẫn là xung quanh sợ Thạch Vĩ Quang đ.á.n.h hỏng đứa trẻ nên mới xông can ngăn.

An Họa đỡ Thạch Tiểu Quân đang cuộn tròn đất dậy, kiểm tra vết thương của nó thở dài bất lực: "Hôm qua lúc cháu và Tiểu San mất tích, cháu bố cháu lo lắng đến nhường nào ? Tiểu Quân, cháu thể chỉ việc theo ý , mà cũng ở góc độ của bố để suy nghĩ vấn đề chứ."

Thạch Tiểu Quân ấm ức liếc bố nó, lầm bầm: "Cháu thể nhận , cũng thể chịu đòn, nhưng bố nên nát túi đào của cháu. Cháu ôm nó suốt cả dọc đường, thế mà đến cuối cùng xôi hỏng bỏng ."

"Còn dám dùng cả thành ngữ 'xôi hỏng bỏng ' nữa cơ ? Biết dùng chữ nghĩa gớm nhỉ!"

Thạch Vĩ Quang định giơ chân đá cho Thạch Tiểu Quân một cái, nhưng Chu Mai Hoa kịp lôi nên trúng.

Chu Mai Hoa lườm Thạch Tiểu Quân một cái cháy mặt, khuyên Thạch Vĩ Quang: "Thôi , đ.á.n.h thế là đủ , chỉ cần nó . Thạch Tiểu Quân, Thạch Tiểu San, hai đứa hứa với , tuyệt đối bao giờ !"

Hai chị em , lượt gật đầu.

Thạch Tiểu San thì còn đỡ, đ.á.n.h mấy, Thạch Tiểu Quân thì thê t.h.ả.m hơn, khắp đầy vết bầm tím, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-101-thanh-am-mot-qua-anh-dao-cung-chang-duoc-an.html.]

Chu Mai Hoa bôi t.h.u.ố.c đỏ cho nó, đau đến mức nó kêu la oai oái.

"Đáng đời! Xem con còn dám nữa !"

Chu Mai Hoa miệng thì lời cay nghiệt nhưng tay thì nhẹ nhiều, thỉnh thoảng còn lén lau nước mắt.

Đông Đông ôm một túi kẹo đầy, đến thăm Thạch Tiểu Quân đang dưỡng thương giường.

Cậu bé để kẹo xuống gối của Thạch Tiểu Quân, dặn dò: "Nếu thấy đau thì ăn một viên, ăn ngọt là hết đau ngay."

Thạch Tiểu Quân lập tức bóc một viên bỏ miệng, hạnh phúc nheo mắt : "Ngọt quá! Vẫn là em trai Đông Đông nhất!" Nói xong thở dài một tiếng: "Tiếc là Thanh Âm ăn đào."

Đông Đông bảo: "Anh Quân ơi, đừng lải nhải mãi thế nữa, sắp thành bà thím Tường Lâm đấy."

Thạch Tiểu Quân hỏi: "Bà thím Tường Lâm là ai? Họ hàng nhà em ?"

Đông Đông lắc đầu: "Không họ hàng nhà em, là một nhân vật trong truyện. Con trai bà sói tha mất, thế là bà cứ lải nhải suốt với . Ban đầu ai cũng thương bà , nhưng lâu dần là ai cũng thấy phiền đấy."

Thạch Tiểu Quân chớp mắt: "Em mấy tuổi ?"

Đông Đông xòe năm ngón tay .

Thạch Tiểu Quân lầm bầm: "Mới năm tuổi...... Cái thằng ranh nít nhiều thứ gớm......"

Đông Đông hỏi ngược : "Thế Quân mấy tuổi ?"

Thạch Tiểu Quân: "Anh sắp chín tuổi , hả?"

Đông Đông: "Thế thì cùng lắm cũng chỉ là một thằng ranh nít lớn thôi."

Thạch Tiểu Quân: "......"

Cãi cũng thắng nổi đứa trẻ năm tuổi, Thạch Tiểu Quân bắt đầu than vãn: "Haizz, Thanh Âm một quả đào cũng chẳng ăn......"

Đông Đông bịt tai , chạy biến mất.

________________________________________

An Họa cũng đang Chu Mai Hoa kể chuyện tối qua.

"Em , cái thằng nhóc đó, nó giữ túi đào cứ như giữ con của nó . Bố nó đ.á.n.h nó, nó cứ thế c.ắ.n răng chịu đựng, nhất quyết ôm khư khư túi đào trong lòng...... Bố nó tức quá, giật lấy túi đào ném phăng xuống đất."

An Họa đến mức ôm trán, trêu đùa: "Không ngờ đấy nhé, nhà chị xuất hiện một giống tình si."

Chu Mai Hoa cũng thấy buồn : "Đến cả Trần sư trưởng và Ôn Tuyết Mạn cũng thằng ranh nhà chị cho kinh ngạc. Anh Trần Cương còn , từng thấy đứa nhóc nào lấy lòng con gái như thế! chuyện trẻ con cũng chẳng điều gì, nếu nó lớn lên mà vẫn giữ như thì mới nể nó thật."

An Họa hỏi: "Chị Tuyết Mạn và Trần sư trưởng ? Cuộc sống chứ chị?"

Nụ mặt Chu Mai Hoa nhạt đôi chút: "Nhìn tinh thần thì như lúc còn ở đây."

Cũng là lẽ thường tình, những từ vị trí cao rơi xuống thì hiếm ai giữ trạng thái tinh thần phấn chấn, lạc quan.

Chu Mai Hoa ghé sát gần hơn, tiếp: "Bố và trai của Ôn Tuyết Mạn đều hạ phóng lao động ."

An Họa sửng sốt một chút, thầm nghĩ trong lòng, đây cũng là chuyện thể dự đoán từ . Chú ruột nhà họ Ôn đang chính trị ở phía bên , nhà họ Ôn mà sống yên cho .

Xem , Trần Cương chỉ giáng chức thôi là một sự may mắn .

Tối hôm đó Tiêu Chính về nhà, kể chuyện về cha của Ôn Tuyết Mạn, cũng rơi trầm tư.

An Họa hỏi : "Anh đang nghĩ gì thế?"

Tiêu Chính hồn, do dự một lát : "Anh đang nghĩ về những lời Hạ tư lệnh với ."

An Họa Hạ tư lệnh , ông là lãnh đạo cũ của Tiêu Chính, đồng thời cũng là nâng đỡ, dìu dắt lên như một vị bá nhạc.

An Họa hỏi dồn: "Lời gì cơ?"

Tiêu Chính thỉnh thoảng cũng cảm thấy phiền lòng vì chuyện công việc, hy vọng một hiểu rõ ngọn ngành để tâm sự, mà lúc An Họa chính là đóng vai trò đó.

"Ông bảo hãy luôn sẵn sàng chuẩn ."

"Chỉ một câu đó thôi ?" An Họa hỏi.

Tiêu Chính gật đầu.

Luôn sẵn sàng chuẩn ...... Chuẩn cái gì? Chuẩn cho những cuộc đấu tranh chăng?

An Họa cảm thấy, e rằng Tiêu Chính cũng là một trong ván cờ của cuộc đại loạn sắp tới.

vì trong sách Tiêu Chính gặp kiếp nạn gì, nên chắc hẳn ván cờ đó ảnh hưởng, cần quá lo lắng về vấn đề an nguy.

"Ông thuộc phái nào? Tả Hữu?"

Tiêu Chính liếc An Họa một cái: "Trung lập."

An Họa lắc đầu: "Nếu ông thực sự trung lập thì bảo chuẩn sẵn sàng ."

Tiêu Chính mỉm : "Ông đúng là trung lập, chỉ điều, thế đạo hiện nay cho phép sự tồn tại của phái trung lập mà thôi. Anh cũng giữa, nhưng mà......"

Rất khó.

Hạ tư lệnh ơn trọng như núi đối với , nếu thực sự một ngày cần gì đó, liệu thể vong ơn phụ nghĩa ?

Tiêu Chính nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm.

An Họa : "Những chuyện khác em hiểu, em chỉ hoa nở mãi, hôm nay gió đông mạnh, ngày mai chắc gió tây thắng. Là cấp , tại thử tùy cơ ứng biến, gió chiều nào che chiều nấy xem ? Em điều ho gì, từ xưa đến nay cũng đều coi thường hạng như , nhưng thực tế là, hạng đó mới sống thọ, mà sống sót chính là tiền đề cho tất cả thứ đời."

Tiêu Chính kinh ngạc vợ .

Vạn ngờ vợ thể những lời như .

Anh cứ ngỡ An Họa nhiều sách, trong hẳn là khí chất thanh cao, mở miệng là quân t.ử nọ.

Còn , từ một thằng nhóc nghèo mù chữ ở nông thôn lên đến ngày hôm nay, tư tưởng chắc chắn là tín ngưỡng, nhưng trong đấu tranh chính trị, luôn giữ vững chủ nghĩa thực dụng.

Vậy mà An Họa khuyên "gió chiều nào che chiều nấy".

Chẳng trùng khớp với suy nghĩ của !

Tiêu Chính lập tức cảm thấy vợ đúng là tâm đầu ý hợp với , rạng rỡ: "Tuy nhiên, gió chiều nào che chiều nấy cũng phương pháp, để cảm thấy đang luồn cúi. Cứ lấy Hạ tư lệnh mà , cho dù đến lúc đó theo ông thì cũng tìm một lý do đường đường chính chính."

An Họa tán đồng gật đầu: "Tất nhiên , và còn khiến ông thực tâm cảm thấy lý do đó là quang minh lạc nữa."

Hai , cùng khẽ ho một tiếng.

Sao hai bọn họ cứ cảm giác như đang... bàn mưu tính kế việc nhỉ.

Loading...