Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 100: Đi xem thiên nga trắng
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:52:44
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mua quần áo xong, Mã nhị tỷ dẫn An Họa vòng vèo mãi mới tới một căn phòng.
"Này, để dành đồ cho cô đấy." Nói , chị đặt một chiếc giỏ lên bàn.
An Họa vén lớp vải đậy , mắt sáng bừng lên: "Anh đào ạ?"
Mã nhị tỷ : "Hàng vận chuyển từ Hải Châu về, nhiều . Hôm qua dán thông báo là sáng sớm nay xếp hàng dài, đầy một tiếng bán sạch sành sanh. đặc biệt giữ cho cô một ít, vốn định nhắn khu quân khu báo một tiếng, ngờ cô tự đến."
Cung tiêu xã hễ món gì khan hiếm đều sẽ giữ một ít để hỏi xem các vị lãnh đạo trong huyện nhu cầu . Bộ đội và địa phương tuy thuộc quyền quản lý của , bình thường cũng ít qua , nhưng Mã nhị tỷ là đối nhân xử thế, luôn lòng kết giao với An Họa nên nào cũng tính cả phần cô .
"Cô nếm thử , ngọt lắm." Mã nhị tỷ nhón hai quả, chia cho An Họa và Tiêu Phương Phương mỗi một quả.
Tiêu Phương Phương sắc mặt chị dâu mới dám nhận lấy. Ở quê cô cũng cây đào, quả màu hồng phấn nhưng chua loét, ăn là ghê răng, thế mà hằng năm kịp chín hái sạch. Quả đào mắt thì khác, quả to mọng, đỏ thắm, thấy ngon.
Tiêu Phương Phương cẩn thận đưa quả đào miệng, c.ắ.n một cái, nước quả ngọt lịm tràn ngập khoang miệng, một chút vị chua. Đây là đầu tiên cô ăn loại quả ngon đến thế!
An Họa cảm ơn Mã nhị tỷ: "Anh đào ngon lắm, cảm ơn chị đồ luôn nhớ đến em."
Mã nhị tỷ xua tay: "Khách khí quá ."
Một giỏ đào nặng bốn cân, Mã nhị tỷ dùng vải đậy kỹ mới đưa cho An Họa xách ngoài. Đương nhiên là trả tiền, nhưng loại hàng hóa đặc biệt thường xuyên thì cần dùng tem phiếu.
________________________________________
Ra ngoài tìm Khâu Thục Thận và lũ trẻ, dạo thêm một lát mua ít bánh quy, bánh ngọt cả nhà rời khỏi cung tiêu xã.
Tiêu Phương Phương từ lúc đến đây ngày nào cũng chỉ cắm cúi việc, thực tế cũng giao tiếp gì nhiều với An Họa. Qua buổi dạo phố , cô mới thực sự ở gần chị dâu hơn. Đặc biệt, hình ảnh An Họa cô mắng mỏ bán hàng để ấn tượng sâu đậm, khiến cô vô thức nảy sinh lòng sùng bái và ỷ chị dâu.
Chị dâu ba của cô thật lợi hại, còn bảo vệ cô như thế. Còn mua quần áo mới cho cô nữa... Thật , cứ như là cô . Sau cô nhất định hiếu thuận với chị dâu ba thật nhiều!
Tiêu Phương Phương An Họa, chớp chớp mắt. An Họa nhận ánh của cô liền mỉm đáp . Cô ngờ cô gái nhỏ coi như trong lòng .
________________________________________
"Em gái ơi, đây, tặng em mấy con cá lớn !"
Vừa về đến nhà, Chu Mai Hoa hớn hở bưng chậu sang. An Họa bảo: "Hôm nay chị với chị Ba bắt cá, xem thu hoạch khá quá nhỉ."
"Tất nhiên !" Chu Mai Hoa đắc ý ngẩng đầu.
An Họa chậu, khựng , chỉ mấy con cá diếc nhỏ xíu : "Con to nhất chắc cũng chỉ hơn một cân thôi nhỉ? Thế mà gọi là thu hoạch khá ?"
Chu Mai Hoa: "Hơn một cân là to ! Cô nghĩ xem, sông mà cá lớn thì vớt sạch , đến lượt chị em chắc?"
Cũng đúng. Về lý thuyết thì cá sông là tài sản công, cho phép đ.á.n.h bắt, nhưng cũng chẳng đủ nhân lực để ngày nào cũng canh chừng bờ sông, lâu dần chẳng ai quản nữa.
"Đừng coi thường cá nhỏ, nấu canh ngọt lịm đấy."
An Họa nhận cá, lấy báo bọc một gói đào đưa cho Chu Mai Hoa mang về.
Đến chiều, Thạch Tiểu Quân chạy sang tìm An Họa, lôi một nắm tiền lẻ. "Dì ơi, nhà dì còn đào ? Cháu mua một ít."
"Cháu vẫn ăn ? Hình như còn sót một ít, dì lấy cho." An Họa trở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-100-di-xem-thien-nga-trang.html.]
Anh đào ăn lúc tươi nên hết nhanh, chỉ còn một chút đáy giỏ, An Họa đưa hết cho Thạch Tiểu Quân: "Tiền nong gì chứ, cháu cầm về ."
Thạch Tiểu Quân cẩn thận dùng báo gói đào , nhét tiền tay An Họa, đầu chạy mất hút.
"Ơ..." An Họa đuổi theo nhưng thật sự chạy một đứa nhóc đang tuổi lớn, đành về định trả tiền cho Chu Mai Hoa. Thế nhưng nhà chị Chu khóa cửa, rõ ràng ai ở nhà.
________________________________________
Đến chập tối, Chu Mai Hoa mới về, với Liêu Tam Muội xách một giỏ rau dại.
"Cô An ơi, chị đào bao nhiêu rau tề thái , cô lấy một ít ."
An Họa cũng khách sáo, nhận lấy một ít trả tiền của Thạch Tiểu Quân cho chị Chu. Chu Mai Hoa mắng: "Cái thằng c.h.ế.t tiệt , mà mồm miệng thèm thuồng thế !" Chị đẩy tiền cho An Họa: "Đã là nó đưa thì cô cứ nhận lấy, kẻo tạo thói quen ăn chực cho nó."
An Họa đời nào chịu nhận, ném tiền giỏ rau dại vội vàng chạy . Chu Mai Hoa lẩm bẩm mắng Thạch Tiểu Quân thêm mấy câu, bảo lát nó về dạy dỗ một trận.
Liêu Tam Muội hỏi: "Ơ mà thấy thằng Tiểu Quân nhà chị nhỉ? Sắp đến giờ cơm còn điên khùng thế?"
Chu Mai Hoa bực bội: "Ai mà , cứ đến nghỉ hè là lên trời! Vốn bảo cho nó Cung Thiếu nhi học bóng bàn, hồi đầu cũng khá, ngày nào cũng bất kể nắng mưa, thế mà sáng nay ngủ dậy giả vờ đau bụng, c.h.ế.t sống ."
Liêu Tam Muội cũng phụ họa: "Trẻ con đứa nào chẳng thế, nhất là tầm tuổi thằng Tiểu Quân nhà chị, bướng bỉnh lắm."
Chu Mai Hoa thở dài: "Chẳng thế, đôi khi nhức đầu chỉ nhét nó bụng cho xong. Cô hôm nọ nó gì ?"
Liêu Tam Muội phối hợp hỏi: "Nói gì cơ?"
Chu Mai Hoa vỗ đùi: "Nó bảo nó xem thiên nga trắng, bắt chị mua vé tàu hỏa cho nó!"
Liêu Tam Muội ngạc nhiên: "Đâu thiên nga trắng? Sao tàu hỏa xem?"
Chu Mai Hoa giải thích: "Thiên nga trắng chính là con bé nhà Sư trưởng Trần hồi , Trần Thanh Âm."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Liêu Tam Muội nhớ : "Cái nông trường mà gia đình Sư trưởng Trần chuyển đến cách đây cả mấy trăm dặm cơ mà."
Chu Mai Hoa: "Chính thế, chị thể để một đứa trẻ chạy xa như , nhỡ bọn buôn bắt mất thì thế nào?"
Liêu Tam Muội gật đầu tán thành: "Trẻ con cứ nghĩ gì nấy, đừng thèm để ý là ."
"Chị cũng nghĩ ..." Chu Mai Hoa đang bỗng trong lòng lóe lên một linh cảm chẳng lành. Chị mở to mắt quanh quất, bóng mặt trời đang lặn dần đường chân trời, lẩm bẩm: "C.h.ế.t tiệt, cái thằng ranh con Thạch Tiểu Quân đừng gây chuyện cho bà già nhé..."
Liêu Tam Muội giật : "Chị bảo nó chạy tìm Trần Thanh Âm á? Không đến mức đó chứ? Bé Tiểu San nhà chị , gọi nó hỏi xem."
Nhà Chu Mai Hoa vẫn khóa cửa, rõ ràng Tiểu San cũng nhà. Chu Mai Hoa vội chạy sang hỏi An Họa: "Thằng ranh con lúc nãy gì với cô?"
An Họa sững một chút mới nhận chị đang tới Thạch Tiểu Quân. Cô bảo: "Cũng gì ạ, chỉ bảo mua ít đào thôi."
Mặt Chu Mai Hoa tái : "Đừng đúng như chị nghĩ nhé."
An Họa gặng hỏi mới hiểu sự tình: "Đừng cuống, chúng tìm quanh khu tập thể ."
An Họa huy động trong khu giúp một tay, nhưng tìm khắp lượt vẫn thấy Thạch Tiểu Quân và Thạch Tiểu San cả. Trời càng lúc càng tối, lòng Chu Mai Hoa càng lúc càng trĩu nặng.