Vân Vy kéo Lâm Hoa Dương: “Sau chúng năng việc đều chú ý một chút.”
Lâm Hoa Dương liếc con trai còn ngây thơ gì, im lặng gật đầu.
Hiểu Hiểu thầm thở phào nhẹ nhõm, ý thức là .
Cô bé hết những gì thể, nhưng đối với cả ở xa, cô bé đành chịu, vì cô bé thể gặp mặt . Viết một lá thư cũng lâu mới hồi âm. Làm cô bé thể nhắc nhở rằng vài năm nữa sẽ gặp chuyện?
Cô bé để bản chìm đắm trong cảm xúc quá lâu. Dù chuyện xảy đến với nhà, bây giờ chỉ là chút ý thức về nguy cơ. Điều quan trọng nhất lúc là chuẩn cho bữa cơm tối nay.
Đây là đầu tiên Lam Xảo Mẫn mắt nhiều của Lâm Hoa Trạch như . Ấn tượng đầu tiên quan trọng.
Tuy nhiên, việc gì cần vẫn . Đội trưởng Lâm Thanh Thạch việc quanh năm nghỉ, còn hai thanh niên Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch Vệ Hỷ Lạc kéo công xã từ sớm.
Thịt tươi mang về từ tỉnh thành một ít, nhưng đủ.
Mua thêm chút nào chút đó.
Phần dư còn thể ướp muối để dành ăn dần.
Vân Vy cô em dâu đang lúng túng vì căng thẳng, nhét Lâm Chấn Giang lòng cô : “Em ôm con một lát , chị bếp bữa sáng.”
Lâm Chấn Giang từ khi , phần lớn thời gian thích ở trong vòng tay khác, nhưng giờ ngoan ngoãn để Lam Xảo Mẫn ôm.
Hiểu Hiểu ngáp một cái, Vân Vy bếp bắt đầu bữa sáng, cũng lề mề xuống cạnh Lam Xảo Mẫn.
“Hiểu Hiểu, con thể kể cho chị thêm về tình hình gia đình ?” Cô hỏi Lâm Hoa Trạch về tình hình gia đình, cũng kể hết, nhưng giờ cô cảm thấy cần hỏi thêm chi tiết hơn. Cô cũng chẳng quan tâm cô em chồng ba tuổi thể những điều cô . Thực cô chỉ chuyện với ai đó để giải tỏa sự bất an .
Trước đó thấy cô luôn giữ sự bình tĩnh, Hiểu Hiểu còn tưởng cô sẽ lo lắng. Dù khi gặp Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỷ Lạc cô cũng quá căng thẳng. Bây giờ gặp họ hàng xa hơn thì rõ ràng trở nên lo lắng.
Hiểu Hiểu , Lâm Hoa Trạch với Lam Xảo Mẫn rằng bố và các em trong nhà đều dễ hòa đồng, chỉ bà nội thì ăn thẳng thắn, còn cô út vì chú út ở nhà nên suy nghĩ tiêu cực, nhưng , thường xuyên tiếp xúc.
Điều rõ ràng là ám chỉ hai đó khó hòa hợp.
Nếu hòa hợp, dù sống chung một chỗ, vẫn sẽ ảnh hưởng.
Thế nên cô mới nghĩ lung tung.
Hiểu Hiểu cô , cảm giác như đang một cô em gái nhỏ. Tính cả tuổi kiếp của cô bé, Lam Xảo Mẫn còn nhỏ tuổi hơn cô, chẳng là em gái nhỏ .
“Chị dâu ba, chị hỏi gì ạ? Hỏi nhà những ai ? Cái con , bố dạy con . Bố của bố là ông nội, của bố là bà nội. Ông nội con tên là Lâm Đại Hải, bà nội tên là Phương Phán Xuân...”
Cô bé ngâm nga, lên xuống giọng như đang học thuộc lòng.
Lam Xảo Mẫn xong bật , một lúc tiếp tục cô bé thuộc lòng gia phả họ hàng, đối chiếu từng với những gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-khong-ve-thap-nien-60-tro-thanh-dai-tieu-thu-xinh-dep-va-giau-co-trong-truyen-nien-dai/chuong-26.html.]
Để một bữa cơm thịnh soạn, công tác chuẩn bắt đầu từ sớm. Đến khi Vệ Hỷ Lạc và trở về, Lam Xảo Mẫn còn tâm trí nghĩ lung tung nữa. Là con dâu mới, cô cũng giúp đỡ, cũng là ý khoe tài một chút mặt họ hàng.
Trong lúc lớn bận rộn, Lâm Hoa Khôn ở ngoài sân trông cháu trai. Hiểu Hiểu thì còn quá nhỏ, bình thường còn cần quan tâm hơn.
Bữa trưa giải quyết vội vàng. Đến buổi chiều, mấy đứa trẻ con chạy qua xem cô dâu mới.
Lâm Hoa Khôn giới thiệu cho chúng: “Đây là chị dâu ba của , đây là các em Lâm Chí Hòa, Lâm Chí Khí, Lâm Chí Sinh nhà cả.”
Ba bé lượt 8 tuổi, 5 tuổi, 3 tuổi ngoan ngoãn đồng thanh gọi: “Thím chào.”
“Ôi, chào các cháu, ngoan ngoan. Nào, ăn lạc .” Lam Xảo Mẫn chuẩn sẵn, chúng gọi là cô liền móc trong túi một nắm lạc đưa cho chúng.
“Cảm ơn thím, thím thật xinh !” Lâm Chí Hòa lớn nhất, miệng lưỡi ngọt ngào, sợ lạ, thấy đồ ăn ngon liền lời ý .
Quả nhiên thế là đồ ăn ngon.
“Đây là Lâm Vinh Hoa, Lâm Vinh Mỹ nhà hai, 5 tuổi, 2 tuổi.”
Lâm Vinh Mỹ cũng là đứa cháu gái duy nhất trong năm đứa cháu của Lâm Thanh Sơn. Vật hiếm thì quý. Tuy cưng chiều như Hiểu Hiểu trong nhà, nhưng so với những gia đình khác thì cũng đáng nể.
“Thím chào!!” Có bài học từ , hai đứa nhỏ cũng lớn tiếng gọi. Chúng nhận một nắm lạc rang thơm lừng từ Lam Xảo Mẫn.
“Ngoan, các cháu đều ngoan.”
Lam Xảo Mẫn gọi đến đỏ mặt, xung quanh là trẻ con. Lúc Lâm Tú Hồng cũng tới, thấy lạc trong tay chúng, cũng gọi theo: “Thím chào.”
“Ha ha ha, em gọi sai .” Lâm Hoa Khôn lập tức phá lên, chỉ cô bé : “Em gọi là chị dâu mới đúng. Chúng nó nhỏ hơn một thế hệ.”
Vừa thốt lời, Lâm Tú Hồng gọi sai, mặt đỏ bừng, cúi đầu: “Chị dâu chào.”
Lam Xảo Mẫn bật , xoa xoa mái tóc khô và vàng của cô bé: “Không , . Chào em, em là Tú Hồng ? Nào, ăn lạc .” Cô đưa nốt phần lạc cuối cùng cho cô bé.
Thế là cô nhận diện hết đám trẻ con.
Lam Xảo Mẫn quanh một lượt, thấy vẫn là chú em và cô em chồng là xinh xắn nhất, sắc mặt cũng nhất. Kém nhất là Tú Hồng nhà chú ba . Nghĩ đến cô bé cũng mất bố, Lam Xảo Mẫn xoa đầu cô bé, chút cảm thán. Bố cô mất khi cô học cấp ba, lúc đó cô lớn , còn cô bé lúc đó vẫn còn trong bụng .
Chưa từng gặp mặt một , thật đáng thương.
“Thím ơi, thím cũng ở tỉnh thành. Thím gì ở tỉnh thành ạ?” Lâm Chí Hòa tò mò.
Lam Xảo Mẫn trả lời: “Thím ở nhà máy len.”
“Thím là công nhân , quá. Công nhân là cần lo lắng gì nữa ? Sau cháu cũng công nhân.”
Lam Xảo Mẫn tiếp tục mỉm , lời nào để tổn thương thằng bé. Ngay cả thành phố một công việc chính thức cũng dễ dàng gì.